Tương Tư Bất Hối

Tương Tư Bất Hối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325432

Bình chọn: 9.00/10/543 lượt.

ết ước mơ, mà nàng, nhạc sĩ lại như có được một quyển nhạc phổ đã sớm thất truyền, hắn cuối cùng cũng tìm được một người không giống người thường đối thủ.

Từ đó, mỗi lần ở trên xe, Thiết Diễm đều sẽ lôi kéo Mị cùng hắn đánh cờ, bộ dáng hứng thú của hắn, khiến Mai Thư Nhã thực lấy làm kỳ lạ, nam nhân trậm mặc ít noi kia, khi hắn đánh cờ thì y như nhập sa trường, đánh cờ thì y như gặp đại địch, có lúc thì lại vẫn mơ hồ lộ ra một cổ sát khí a.

Nhìn nam nhân này đem bàn cờ tường thành hai quân đang đấu trận, Mai Thư Nhã âm thầm lắc đầu, nam nhân bề ngoài hừng hực anh phí như vậy thực hiếm thấy, tuy nói hôm nay sắc mặt có tái nhợt chút, nhưng dịch nhân nào gặp khí thế áp đảo kia, làm sao có thể đem hắn cùng các tiểu nam nhân yếu ớt khác so sánh được.

Nhưng nhìn Mị ngồi ở bên cạnh hắn, thấy hắn nhíu mi trầm tư , liền đưa qua một chút điểm tâm, hoặc là một chén thuốc trà, khiến hắn tại lúc bất tri bất giác (không có ý thức) kia ăn, ánh mắt êm dịu của nàng, khiến Lăng Oanh một bên không thể rời mắt.

Hắn kỳ thật cũng là dị thường mâu thuẫn, nàng hấp dẫn hắn ở tình yêu của nàng đối với nam nhân kia, tình yêu của nàng khiến hắn đau lòng, hắn cũng muốn tình yêu của nàng chỉ dành cho hắn; hắn đến tột cùng muốn như thế nào cho phải?

Ánh mắt phức tạp của hắn, Mị không phải không có cảm giác, nhưng hôm nay nàng nếu nói cái gì cũng đều sẽ không hợp, vì vậy, lựa chọn phớt lờ, hiện tại, còn không phải thời cơ a!

Lăng Oang quái dị như vậy , coi như Thiết Diễm có ngốc, cũng không có khả năng phát hiện không được, mà nhiệt tình đánh cờ của hắn, cũng tùy thời dần dần mất đi, bệnh trạng nôn ọe vốn đã chuyển biến tốt đẹp , dĩ nhiên trở nên thường xuyên hơn.

Thiết Diễm thay đổi lại làm cho Mị lại lần nữa lòng tràn đầy sầu lo, cách kinh thành càng ngày càng gần, nhưng Thiết Diễm lại bởi vì nôn oẹ mà vô lực ăn cơm, càng ngày càng suy yếu.

Hắn là làm sao vậy? Đến khi đặt chân vào khách điếm, Mị liền ngồi một mình trong viện tinh tế tự đánh giá, nàng thay hắn bắt mạch, trừ thân thể hư nhược, thì tâm thần của hắn không được tốt lắm, đây là mạch tượng do ưu tư quá nặng. Hắn đang lo lắng cái gì?

Đột nhiên, Mị đặt ly rượu xuống, đứng dậy đi vào trong phòng.

Cũng lúc đó, Thiết Diễm tỉnh, đang cố gắng muốn ngồi dậy , Mị bước nhanh tiến lên, giúp hắn đứng lên.

“Làm sao vậy?” Mị nhẹ giọng hỏi, tinh tế dò xét mặt mày hắn, hắn trước đây dù có khổ cực đến mấy cũng có thể ngăn chận cơn ói, cố gắng ăn cơm, hôm nay, chuyện gì khiến hắn tâm thần đại loạn?

“Mị, ” Thiết Diễm không biết vì sao không ngủ yên, trong lòng hoảng hốt, tỉnh lại không thấy nàng tại trong phòng, lúc này mới nghĩ muốn đứng dậy tìm nàng, “Như thế nào còn không ngủ?”

Hắn không biết muốn như thế nào mở miệng hỏi nàng, hắn còn nhớ rõ ban đầu trên đại điện, nàng sống lưng thẳng tắp, ngẩng cao đầu, nói với hắn cả đời chỉ cùng hắn một đôi, nhớ kỹ đêm thành thân đó, bóng đêm yên lặng vẫn không che được vẻ tươi cười sang rỡ trên mặt nàng; hắn nhớ kỹ mỗi lần hoan ái, nàng đều ghé vào lỗ tai hắn mềm mại đáng yêu gọi tên của hắn.

Nàng từ lâu đã ở trong lòng hắn, hắn bắt đầu không xác định, bắt đầu lo lắng, lo lắng nàng cuối cùng sẽ không còn yêu nam nhân đã sớm không còn trẻ như hắn nữa, lo lắng nàng vẫn thích những nam nhân mềm mại đáng yêu hơn hắn.

Hắn…

“Diễm? Diễm?” Mị thấy hắn cái gì cũng không nói, chỉ là ngơ ngác nhìn nàng sững sờ như vậy , vẻ mặt dĩ nhiên có chút đau khổ, hắn rốt cuộc làm sao vậy?

“Mị…” Chỉ khi nhẹ giọng gọi nàng như vậy, trong lòng vẫn còn vương vấn cảm giác hoảng hốt khi vừa tỉnh lại không gặp nàng, Thiết Diễm phát hiện nước mắt chính mình dĩ nhiên khống chế không được, hai dòng lệ chậm rãi chảy xuống, nhất thời khiến Mị khiếp sợ… “Diễm, “ Thấy hắn rơi lệ , Mị vội vàng khuynh người trước mặt hắn, cũng đồng thời đưa tay lau đi nước mắt của hắn, “Làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?”

Thiết Diễm không nói, để mặt tựa vào đầu vai nàng, cố gắng hít sâu, bình ổn chính mình.

Mị cũng không biết hắn là làm sao vậy, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đen của hắn, suy nghĩ một chút, chậm rãi nói, “Diễm, có cái gì không thể nói với ta sao?” Nàng dừng một chút, lại nói tiếp, “Ta thật sự đoán không ra chàng đang phiền não cái gì, không biết chàng đang lo lắng cái gì, nhưng, ta lo lắng cho chàng lắm, ta…” Nàng ôm cánh tay đang buộc chặc của hắn , cũng không biết phải như thế nào nói ra nỗi lòng của bản thân.

Nếu như không thể thật sự bạch đầu giai lão cùng hắn, nàng cũng muốn thời gian bên nhau, hắn tin tưởng chính mình.

Nàng từng cho rằng mình võ công cái thế không cần sợ bất cứ thứ gì, nhưng nàng phát hiện, nàng vẫn còn biết sợ, những chuyện liên quan tới hắn, nàng đều sẽ sợ, sợ đến nỗi không dám nghĩ, nếu mất đi hắn, nàng phải như thế nào mà sống…

Thiết Diễm đưa tay ôm nàng, nàng nói như vậy khiến hắn cảm giác tâm an, nàng vẫn luôn quan tâm hắn, không phải sao?

Kỳ thật hắn biết, biết nàng lo lắng cho hắn nhiều bao nhiêu, tất cả lòng của nàng cơ hồ đều đặt trên người hắn, bởi vì hắn thường hay nôn ọe, nên lại khiến nàng lo lắng không thôi.

Vốn đường quay về ki


80s toys - Atari. I still have