
g còn mấy thức ăn, Mị biết, hắn sợ cô phụ tâm ý của nàng, cố gắng ăn hết, mặc dù là bình thường, hắn cũng không từng ăn nhiều như vậy.
“Diễm, chiều nay ánh trăng không tệ, ta cùng chàng đi bộ trong sân một chút?” Ăn nhiều như vậy, hắn chỉ sợ rất khó chịu đi.
“Tốt!” Hắn đích xác ăn rất nhiều, khó chịu trong ngực cũng tăng lên.
Mị cầm quá quần áo một bên,…. Thay hắn mặc, lại cầm qua một cái áo khoác ngoài, đem hắn gói kỹ lưỡng, lúc này mới ôm hắn đi tới trong viện, sau khi, buông hắn xuống liền nâng cánh tay hắn, đở lưng hắn, cùng hắn tại viện trong chậm rãi đi lại.
Trong trời đêm trong trẻo lạnh lùng, tinh thần Thiết Diễm run lên, suy nghĩ trong lòng cũng dễ chịu một chút, mặc dù hai chân có chút như nhũn ra, nhưng dựa vào Mị đang đỡ, vẫn có thể từ từ đi lại.
“Mị, Hoàng thượng khi nào quay về kinh?” Thiết Diễm cũng biết trận chiến này kết thúc có chút hoang đường, bất quá, có thể như thế bình ổn một hồi chiến tranh, cũng không phải không là chuyện tốt.
“Còn muốn mấy ngày đi, nói là có quân vụ muốn cùng Yến Vương và mẫu thân thương lượng.” Mị tùy ý đáp, những chuyện này không cần nàng quản, nàng cho tới bây giờ cũng không quan tâm, nàng hiện tại duy nhất rầu rỉ chuyện tình chính là như thế nào có thể làm cho Thiết Diễm ăn nhiều một chút, sợ nhất chính là bộ dáng hắn nôn oẹ, phun đến vô lực .
“Ân.” Này đích thật là tác phong của nàng, làm xong chuyện nàng muốn làm, cái khác một mực sẽ không để ý tới .”Chúng ta đây cũng có thể sớm một chút thấy Lạc Lạc .”
Mị trầm mặc , nàng biết hắn tưởng niệm lạc lạc, nàng làm sao thường không phải chứ? Nhưng, hắn chịu được trên đường xóc nảy sao? Nếu là thật sự muốn đi,nàng vẫn nên thu xếp tốt một chút. (Trời tỷ thu xếp tốt lắm rồi, còn muốn tốt hơn nữa hả :”> )
“Mị?” Thiết Diễm thật lâu không thấy nàng nói chuyện, có chút không quá thích ứng, trong trí nhớ, mỗi lần đều là Mị nói nhiều hơn, hắn không thế nào chủ động cùng người khác bắt chuyện.
“Không có việc gì, chàng thế nào rồi? Có mệt hay không? Có muốn … hay không trở về phòng đi?” Mị để hắn dựa vào nàng, dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên trán hắn, kéo áo khoác lại, sợ hắn cảm lạnh.
“Ta còn nghĩ muốn lại đi.” Nằm nhiều ngày như vậy, có thể đi một chút cũng rất thoải mái.
“Hảo, lát nữa mỏi mệt liền trở về phòng.”
“Hảo.”
Đêm khuya, ở trong sân, một đôi phu phụ dựa sát vào nhuau, dưới ánh trăng tản bộ, thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng cười, sự ấm áp từ hai người lan tỏa trong khoảng sân.Lúc hai người lại lần nữa trở lại phòng thì, Mị trực tiếp cởi áo ngoài của cả hài, ôm Thiết Diễm nằm ở trên giường, sợ hắn lại bị cảm lạnh.
Mị ôm hắn khiến thân thể hắn ấm lên, liền muốn ngủ, hắn cũng đưa tay ôm Mị, hàm hồ nói, “Lạc Lạc của chúng ta, không biết hắn thế nào rồi .”
Mị nhìn bộ dáng của hắn, hắn cũng không phải người tham ngủ, thời gian rồi giường mỗi ngày y như một cái chuông báo thức, trừ phi bị nàng “quấn quít” quá …không rời giường được, nếu không, sẽ sáng sớm bắt đầu luyện công, tuyệt không bao giờ bỏ tập; rất ít có thể nhìn thấy bộ dáng ham ngủ như vậy của hắn.
Mị nhẹ tay vuốt mái tóc đen của hắn, theo lời của hắn cùng hắn trò chuyện, hai người cùng nhớ lại tiếng cười của Lạc Lạc, tiếng khóc, cùng tính tình hay nhõng nhẽo của hắn. . .
Một mực cho tới khi Thiết Diễm chống cự không nổi, ngủ thật say, Mị lúc này mới tiếp tục nghĩ kế hoạch gián đoạn ban nãy.
Hắn nhớ Lạc Lạc như vậy, nếu là để hắn ở lại dưỡng thai, hắn sẽ không phản đối, sẽ chỉ có một chút buồn mà thôi; nàng cũng phát hiện, hắn lần này mang thai, tính tình càng lúc càng mẫn cảm, hắn không nói, lại không có nghĩa là không phải.
Như vậy, không bằng ngẫm lại nên như thế nào có thể làm cho hắn thoải mái mà về nhà.
Mị nhắm mắt lại, vừa nghĩ nên như thế nào thu xếp, vừa nghĩ được ngày mai nên làm gì cho hắn ăn nhiều một chút, nếu là ngày ngày hắn đều có khẩu vị tốt như hôm nay, nàng cũng có thể an tâm một chút, Suy đi nghĩ lại, nàng bắt đầu có chút mông lung, bên tai tựa hồ vang lên tiếng Lạc Lạc trong trẻo nhõng nhẻo vang lên, “Nương. . .”
“Lạc lạc. . .” Mị mỉm cười nhớ tới tên nhi tử, cùng Thiết Diễm chìm vào mộng đẹp. . Mặt trời mới mọc, lại là một ngày mới
Mị sáng sớm liền tại trong phòng bếp Yến vương phủ bận việc , đầu bếp trong phủ Yến vương đều tự nhường bếp lại cho nàng nấu, còn cam tâm tình nguyện theo ở phía sau trợ bêp, mắt ai nấy sáng như sao nhìn nàng nấu ăn, âm thầm ghi nhớ cách thức ở trong lòng.
Mai Thư Nhã đứng ở cửa phòng bếp, nhìn một hồi, từ từ đi vào, tự động ngồi xuống một cái ghế sạch trong phòng bếp, một tay nâng cằm, phượng mắt hẹp dài chuyển động theo bóng dáng của Mị, cả người toát ra phong tình quyến rũ, khiến tất cả người ở đây, trừ Mị ra ai cũng nhìn hắn không rời.
Mị nhìn nam nhân im lặng mới xuất hiện ở phòng bếp kia, thở dài, cái bộ dạng này chắc chắn là chờ ăn đồ ăn sáng, miệng cong thành như vậy, còn không chịu xuống bếp, cái…này nam nhân là như thế nào sống đến bây giờ a?
Nàng nhìn một chút cháo trong nồi, hình như vẫn còn đủ, liền bới thêm một chén cháo, lấy ra vài dĩa thức ăn, dù sao món này cũng