
áu này sao?!
Thu Lão Hổ sờ sờ cằm, nhìn một cách hí hửng, trái tim bị đóng băng đã lâu nay bắt đầu đập lại.
Mỹ nhân đanh đá mắng xong mới trở lại, cảm ơn ông ta đã cứu mạng, hỏi: "Tráng sĩ tên họ là gì, sau này nhất định sẽ cảm tạ".
Thu Lão Hổ đầu óc nóng lên, vội vàng: "Cô nương lấy ta được không?".
"Vô sỉ!" Mỹ nhân giận đùng đùng, lại tát cho ông một cái nữa, rồi quay người đi.
Thu Lão Hổ ôm mặt, đi theo đằng sau: "Cô nương, tôi có nhà có đất không có vợ, cÔ Ânghĩ lại đi".
Mỹ nhân quay đầu lại, tát cho ông ta thêm một cái nữa.
Từ khi cái tiếng hung hãn truyền ra bên ngoài, khắp thiên hạ không có
người đàn ông nào dám chọc vào Anh Vũ đại tướng quân, người đàn bà này
gan lớn thật, trái một cái tát phải một cái tát, đoan chính tam trinh
cửu liệt, đánh cho ông ta dường như trở lại cái thời mà bà hổ cái vẫn
còn, đánh cho con tim ông nở hoa, nhưng mồm miệng ngốc nghếch, lời nói
ra cứ như là đang lừa người ta vậy.
Thu Lão Hổ chỉ có thể ngẩn
ngơ đứng đó, nhìn mỹ nhân ngẩng đầu ưỡn ngực, càng đi càng xa, chỉ cảm
thấy đời này kiếp này, chỉ có thể lấy được con hổ cái đanh đá này về nhà mới xứng với mình, nhưng rồi phát hiện ra là mình quên hỏi tên họ của
đối phương.
Ông ta trở về lập tức tìm Hồ Thanh bàn bạc.
Hồ Thanh nghe thấy thế, sau khi nghe ngóng, về trả lời rằng: "Đó là công chúa Vinh Dương".
Thu Lão Hổ khen: "Chả trách còn tiêu chuẩn hơn cả Quận Vương gia!".
Công chúa Vinh Dương nổi tiếng giỏi đố kỵ tướng mạo xấu xí, Hồ Thanh bị quan điểm thẩm mỹ khác thường của ông ta dọa cho khóe miệng giật giật, sau
đó khuyên: "Công chúa Vinh Dương rất phong lưu..."
"Phong lưu mới tuyệt vời!".
"Công chúa Vinh Dương rất hay đố kỵ!".
"Có cô ấy ta còn cần người phụ nữ khác à?!"
"Công chúa Vinh Dương rất hung dữ!".
"Ông đây da dày chịu đánh tốt!".
"Chuyện hôn nhân của công chúa Vinh Dương phải do Hoàng thượng quyết định".
Hai mắt Thu Lão Hổ lấp lánh ánh mắt cầu xin, nắm lấy tay của Hồ Thanh: "Con rể ơi...".
Công chúa Vinh Dương cũng không nghĩ là, cái tên cứu mình lại muốn lấy mình
như thế, lại càng không ngờ đó là Anh Vũ đại tướng quân, bà cũng không
phải là người vong ân phụ nghĩa, chỉ có thể nén nhịn đi vòng quanh.
Nhiều năm về trước, bà cũng từng có tâm tình của một người thiếu nữ, cho rằng lấy được phu quân như ý, mặc cho phu quân không thích tính cách
của mình, trên mặt giả bộ làm một quân tử chân chính, tân hôn tốt đẹp
được vài ngày, sau đó lén lút trái một người phải một người, bà là con
gái hoàng thất, là chị cả, làm sao có thể chịu được cục tức này? Bà kiêu ngạo cao quý, con hồ ly tinh kia lại giả bộ đáng thương, toàn nhận mình sai, rồi nô tì thấp hèn, làm cho bà có bực tức mà không có chỗ để trút, cuối cùng không nhịn được nữa liền cho con hồ ly tinh một đao, cái tên
đàn ông đáng chết bị dọa cho hết hồn, cứ thế là đi.
Vợ hay đố kỵ không có tài đức.
Phu quân ở bên ngoài hơi có chút danh tiếng, người bất bình khá nhiều.
Chị em đều khuyên bà nhẫn nhịn, bà không nghe, lại cứ càng làm quá lên.
Ba người thành một con hổ, trăm từ cũng không biện minh được, cuối cùng làm cho tiếng ác của bà truyền xa hơn.
Bà cực kỳ hận, đã mang tiếng xấu thì cho xấu luôn.
Nữ nhi phải ôn hòa nghe lời chứ gì? Ta cứ phải ngang ngược!
Nữ nhi phải tam tòng tứ đức chứ gì? Ta cứ làm càn phóng túng!
Nữ nhi phải lương thiện hiền dịu chứ gì? Ta cứ hung dữ đanh đá!
Nữ nhi phải chung thủy đến chết chứ gì? Ta cứ phóng đãng!
Anh Vũ đại tướng quân tiền đồ như gấm, không cần phải bám vào mép váy đàn
bà mà leo lên, bà tưởng rằng Thu tướng quân nghe thấy tai tiếng của bà
sẽ lùi bước, nhưng người đàn ông thô bỉ không biết chữ kia lại rất kiên
trì ở ngoài cửa phủ của bà, trước sau như một.
Tiếp theo đó, bà nghe được càng nhiều lời đồn đại.
"Thu tướng quân nghe thấy có người nói xấu bà, liền đánh họ".
"Thu tướng quân nói bà là người phụ nữ tốt, người phụ nữ tốt quyết không phải chịu uất ức".
"Thu tướng quân uống say gọi tên bà".
"Công chúa, công chúa, bà không bằng lòng tái giá sao?".
"Đừng nói nữa, đàn ông không có gì tốt cả". Công chúa Vinh Dương phủi tay áo
đứng dậy bước đi, đêm đó, bà nghĩ rất nhiều, cuối cùng từ bỏ vẻ mặt lẳng lơ. Trong tủ trang điểm, là ấn khắc khi xuất giá, bà nhẹ nhàng sờ lên
chữ "nhất tâm nhân" bên trên, tự hỏi lòng, mình còn có thể quay về làm
người phụ nữ tốt không? Đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường, bà
thực sự không muốn phải tiếp tục chịu nỗi đau của sự đố kỵ.
Thu tướng quân là người tốt.
Cho nên, bà không thể lấy ông được.
Nam Bình Quận Vương Phi đến nhà gặp công chúa Vinh Dương.
Diệp Chiêu mặc trang phục nam giới, rất ra dáng oai hùng phong độ.
Vinh Dương công chúa mất đi tâm thế trêu ghẹo ngày xưa, ngoan ngoãn ngồi tại chỗ.
Diệp Chiêu không giỏi việc ngồi tán phét với đàn bà, hắng giọng rồi vào đề
ngay: "Tên Lão Hổ ấy theo tôi đã nhiều năm, tuy có hơi xấu xí, tính khí
hơi thẳng, đầu óc ngu đần, nhưng là người có tình có nghĩa. Đáng tiếc vợ mất sớm, hai cô con gái lại lấy chồng cả, vẫn chưa đi bước nữa".
Công chúa Vinh Dương hỏi: "Đàn ông tốt lập nghiệp