
hiêu năm như thế, mỗi lần nhớ lại
chuyện cũ, trong lòng thấy xấu hổ, e là sau khi chàng biết được chân
tướng sẽ không thèm để ý đến thiếp nữa. Không ngờ chàng là một người đàn ông trái tim rộng mở như thế, là thiếp đã coi thường chàng rồi”.
Hạ Ngọc Cẩn vỗ ngực nói: “Ta là ai chứ? Trái tim còn bao la hơn biển cả!
Ai mà không có tuổi trẻ ngông cuồng chứ? Nhớ năm đó ta tuổi nhỏ không
biết gì, cãi nhau với công tử nhà Hòa thượng thư, còn bao các cô nương
toàn Tần Hà để thách thức! Nếu là bây giờ, ta sẽ xử lý riêng cậu ta là
được rồi, hà tất phải công khai như thế làm gì? Làm cho hoàng bá phụ nổi giận, đánh cho ta một trận”.
Một trái tim luôn lo lắng, bỗng nhiên được giải thoát nhẹ nhõm.
Diệp Chiêu thoải mái rất nhiều, cảm khái nói: “Đúng thế, lúc tôi còn nhỏ
toàn phạm lỗi, để chứng minh mình là con trai trước mặt các anh, còn
trốn đi lầu xanh uống rượu hoa, bây giờ nghĩ lại thật là mất mặt quá”.
Càng tồi tệ hơn là, cái đám mỹ nhân đó ăn đậu phụ đến nỗi khiến cô ấy
đứng ngồi không yên, còn phải giơ mặt ra, thêm tiền mời hoa khôi nương
tử để giữ bí mật qua đêm.
Hạ Ngọc Cẩn cảm khái nói: “Đúng thế,
toàn là sai lầm. Để chứng minh mình là tên ăn chơi trong số những người
ăn chơi, lén lút mò vào Bát Nhã trêu chọc Tiếu quả phụ của nhà thái phó, bị bà ấy đập cho một ly trà, lại còn bị a hoàn của bà ta giẫm vào mông, không cẩn thận ngã xuống dưới, vẹo cả người. Trở về còn bị Thái hậu
chửi cho một trận, suýt chút nữa nhét cái con hổ mẹ đó cho ta”. Càng tồi tệ hơn là, sau này được biết mắt con hổ mẹ đó không tốt, buổi tối không nhìn rõ, còn chửi vài tiếng “Tiện đề tử”, thật là không biết bà ta nhìn thành cái gì nữa.
Diệp Chiêu cảm khái: “Đúng thế, nhớ năm đó, để chứng minh mình là con trai trong những người con trai, che tên giấu
họ, chạy đến trại Hắc phong thách thức trại chủ, sau khi thắng liền xưng huynh gọi đệ, con trai trại chủ cũng rất đẹp trai, võ công cũng không
tồi, tính tình cũng rất tốt, nghĩ đủ cách lấy lòng thiếp, thiếp còn trơ
trẽn, dù sao cũng không lấy được chồng, túm lấy một người con trai về ở
rể còn hơn là xuất gia, không ngờ tên đó lại là người đồng tính, phì
phì…”.
Cô không dám để lộ thân phận con trai, trực tiếp từ chối
đối phương. Tên đó ngày nào cũng quấy rầy, còn tìm đến tận nhà, sau này
làm cô tức giận, đánh cho một trận. Bị cha biết được, nổi trận lôi đình, nếu không phải nha đầu thông báo tin tức và cô chạy rất nhanh, không
thì nhất định bị nhốt lại rồi chém chết.
Hạ Ngọc Cẩn cảm khái:
“Đúng vậy, lúc nhỏ chạy lung tung trong vườn hoa Hoàng cung, kết quả làm tam Hoàng tử ngứa mắt, đuổi theo hỏi là con gái nhà nào, muốn cầu thân. Ta tức đến nỗi tìm Thái hậu tố cáo, Thái hậu liền nhốt anh ta lại bắt
đọc sách nửa năm, học cái gì mà sắc tức thị không, phì phì, phạt gì mà
nhẹ thế…”. Lúc đó mới mười một tuổi, chiều cao không đủ, cũng chưa đội
mũ trưởng thành, râu cũng chưa mọc ra, dung mạo còn như hoa như ngọc hơn cả bây giờ, nhưng cũng không đến nỗi bị nhìn thành con gái chứ? Điều
càng đáng ghét hơn là lúc Thái hậu xử phạt tam Hoàng tử, tam Hoàng tử
nhìn biểu hiện của cậu ta vô cùng buồn bã, mọi người trong phòng đều
cười như điên, công chúa Vĩnh An còn bắt nãi nương xoa bụng cho nữa.
Chuyện cũ bỗng ào ào tuôn ra.
Hai vợ chồng lấy trà thay rượu, nắm tay chia sẻ, kể cho nhau nghe mọi chuyện, càng nói càng hợp nhau.
Diệp Chiêu tâm trạng rất tốt, cuối cùng cũng nói lỡ miệng: “Nhớ năm đó, lần
đầu tiên nhìn thấy anh ở vườn Thiên Hương, lúc đó vừa học được một ít
khinh công, gan to bằng trời, tự cho mình là nhất. Nhìn thấy một đứa trẻ xinh xắn dễ thương như thế, muốn dẫn đi chơi, đâu có ngờ…”.
Hạ Ngọc Cẩn sững người lại.
Hồ Thanh nói sự việc cụ thể thì anh ta không biết rõ, chỉ ậm ậm ừ ừ nói
lúc nhỏ Diệp Chiêu tưởng cậu ta là mỹ nữ, chạy lên trêu chọc, để cậu ta
khó chịu? Địa điểm tại sao lại là vườn Thiên Hương được chứ? Đó là nơi
đại quan quý nhân tập trung thưởng hoa mà? Mọi người trong bụng dù có
bẩn thỉu đến thế nào, có phong lưu háo sắc đến thế nào, ở cái nơi như
thế cũng phải giả bộ là chính nhân quân tử chứ nhỉ?
Suy nghĩ không yên lướt nhanh qua trí óc, sự việc có thể không như mình nghĩ.
Hạ Ngọc Cẩn thần trí vẫn không thay đổi, cầm lấy tay Diệp Chiêu thủ thỉ:
“Đúng vậy, đều là duyên phận, ta còn nhớ hôm đó hoa trong vườn nở rất
rực rõ, ta đứng bên cạnh mấy bông hoa… Là hoa gì nhỉ? Ta nhất thời không nhớ ra”.
Diệp Chiêu thuận mồm nói: “Là hoa mai đỏ, anh mặc một
chiếc áo trắng, đang chơi trốn tìm với bạn bè, bước đến hòn giả sơn thì
lạc đường. Ánh sáng rực rỡ chiếu qua lỗ hổng của hòn giả sơn óng ánh,
chiếu lên người anh, trông còn đẹp hơn hoa mai đỏ.”
Hạ Ngọc Cẩn nhớ ra: “CÔ Ânhảy từ trên cây mai xuống”.
Diệp Chiêu vui vẻ gật đầu.
Hạ Ngọc Cẩn cười rạng rỡ: “Tiếp tục nói đi”.
Năm đó, cô sáu tuổi, được tổ phụ yêu thương cÔ Ânhất cho đi cùng lên Thượng Kinh để báo cáo công việc.
Gặp đúng dịp Bắc Tề Quận Vương tổ chức mừng thọ sáu mươi tuổi cho mẹ, bao
hết vườn Thiên Hương để thiết yến thưởng mai, còn mời đến bốn năm đoàn
kịch, ca kỹ vũ li