
uan mới vào Bộ Sử, lập tức bị phái đi Giang Bắc, theo Quận Vương gia đi cứu nạn, nên việc hối lộ không biết rõ lắm. Nhưng trên đường, có một người văn thư do Bộ Sử phái tới ra tay rất hào phóng, cứ như vừa trúng quả lớn vậy”.
Hạ Ngọc Cẩn lập tức gọi người văn thư tới.
Người này tuổi vẫn còn trẻ, sợ đến nỗi chân run lên, lập tức quỳ xuống khai
báo: “Kỳ Vương từ trước đến nay vung tay xa xỉ, đã có tiếng rồi, ông ta
cho mang bạc tới cũng không nói là để làm gì, hạ quan cũng không nỡ
không nhận”. Cậu ta lén nhìn sắc mặt của Hạ Ngọc Cẩn, bổ sung thêm, “Hạ
quan người nhà nhiều, nhập không bằng xuất, thực sự có một chút lòng
tham. Có điều là sinh ra bản tính nhút nhát, chỉ cầm một trăm lượng, còn về những người khác có nhận không? Nhận bao nhiêu? Thì không biết rõ”.
Tiên đế theo lời vu khống, quan lại tham ô thành thần. Đương kim Hoàng
thượng kế nhiệm mười năm, chiến loạn liên miên, nơm nớp lo sợ, không có
ai lo lắng. Các quan viên thì kết bè kết phái, thâm căn cố đế, trên dưới liên kết. Muốn chỉnh đốn, nhưng phát hiện ra nhổ một củ cà rốt lại đem
theo bao đất, hơn nữa dựng nước bao nhiêu năm, bảo đảm ổn định vô cùng
quan trọng, nên không nỡ ra tay nặng nề như thái tổ khai quốc trước đây, giết người hàng loạt, để tránh bất quá chó nhảy qua tường. Chỉ có thể
từ từ tính toán, mạnh tay bắt giữ vài lần. Đành phải lục soát chỗ này
lục soát chỗ kia, sau khi tìm đủ tội danh, mới ra tay mạnh được. Số bạc
cứu trợ lần này có một phần là do lục soát nhà Trường Lạc Hầu nhưng con
bọ cũ bị hạ bệ, thì lại có con bọ mới lên, tóm lại rất khó quét sạch.
Quan viên địa phương nhận ngân lượng, giúp đối phương nói vài câu tốt đẹp,
vô tình đề cập đến một chút, tán dương một chút, thì cũng không coi là
việc gì lớn. Chỉ cần đối phương trong thời gian nhiệm kỳ không gây loạn, không phạm tội lớn, không có dụ dỗ dân tạo phản, trong triều không có
người nói xấu, thì không thể ngăn cản thăng chức được.
Quy tắc quan trường, từ trước đến giờ đều thế.
Hạ Ngọc Cẩn không hứng thú bắt tên bọ con văn thư này, sau khi dặn dò hắn
ta chăm chỉ lấy công chuộc tội, rồi nhẹ nhàng cho qua. Cậu ta quay
người, rồi nhỏ giọng trách móc với Diệp Chiêu: “Kỳ Vương thúc đã nhiều
tuổi rồi, tóc bạc nửa đầu rồi, phong đất hậu hĩnh, sản nghiệp ở khắp mọi nơi, đến cả sòng bạc lầu xanh cũng đều nhúng chân vào, ông ta yêu tiền
như thế làm gì chứ? Chết rồi lại không mang vào trong quan tài được”.
Diệp Chiêu cau mày: “Những lời này đừng nói linh tinh”.
“Nói ra thì ông ta có thể bắt ta sao chứ?”. Hạ Ngọc Cẩn khinh miệt: “Mẹ ông
ta là tội phi, xuất thân thấp kém, Thái hậu rất không thích, nếu không
phải lúc tiên đế lâm bệnh ông ta đã hiếu thuận với người đặc biệt thoả
đáng, thì làm sao có thể được phong thái ấp hậu hĩnh thế chứ? May mà ông ta cũng coi là thật thà thông minh. Ngoài cái bản tính yêu tiền đến
chết đó, vẫn chưa bắt được tội nào đặc biệt lớn. Nếu không đã sớm bị
đương kim Hoàng Thượng giáng cấp phong thái ấp ở biên cương rồi. Lần
trước ta làm loạn sòng bạc của ông ta, ông ta nửa câu cũng không nói,
sau đó còn sai người tới xin lỗi, nói thuộc hạ của mình không có mắt”.
Diệp Chiêu dặn dò: “Sau khi trở về, chàng nói với Hoàng thượng một tiếng”.
Hạ Ngọc Cẩn hả hê: “Tất nhiên, mở sòng bạc là chuyện nhỏ, can thiệp vào
việc điều động quan viên của lại bộ là việc lớn. Ta thấy ông ta lần này
gặp vận đen to rồi, đợi cứu nạn trở về, xem ông ta có mặt mũi nào chê
cười ta vô dụng không”.
Bạch Thị quỳ ở trên đất rất lâu, đầu gối
tê liệt, mắt mọng nước nhìn hai người đang thì thầm nói chuyện trong căn chòi, không dám nhắc nhở.
Khó khăn lắm Hạ Ngọc Cẩn và vợ mới nói xong chuyện riêng, cuối cùng cũng nhớ ra đám phụ nữ, cũng giữ lời hứa,
hất tay một cái, bảo người tìm ra một căn nhà tồi tàn nhất và vài mẫu
ruộng cho cô ta, đồng thời miễn trừ nỗi khổ lưu đày sung quân.
Bạch Thị tạ ơn Nam Bình Quận Vương, lại dập đầu mạnh mấy cái, khẩn cầu nói:
“Tội nhân biết trước đây mình đã giúp kẻ ác làm việc xấu, tội rất lớn,
trời đất tuần hoàn, phải chịu báo ứng. Muốn đem cái công lao nhỏ bé này
đổi lấy ân điển cho người khác, mong Quận Vương gia ân chuẩn”. Cô ta nói xong, thổn thức không ngừng.
Còn có người vì việc công mà quên việc tư, nhượng đi một cơ hội tốt, nhất quyết đòi sung quân?
Hạ Ngọc Cẩn sững lại: “Ngươi muốn đổi cho ai?”.
Bạch Thị dứt khoát nói: “Con gái tội nhân mới chỉ bốn tuổi, cơ thể yếu ớt,
không chịu được đường đi khó nhọc, e là không sống được trên đường đi.
Tội nhân có thể chịu được khổ đi sung quân, mong Quận Vương khai ân, để
nó ở lại Tụ Thuỷ, tìm một nhà tốt bụng nuôi dưỡng ạ”.
Con gái của Bạch Thị không hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ thấy trán mẹ chảy máu, khóc
lóc không thôi, ôm lấy chân mẹ mà khóc, còn gào thét: “Không được ức
hiếp mẹ cháu!”.
Bọn họ khóc như Hạ Ngọc Cẩn là người vô lương tâm nhất thiên hạ vậy.
Hạ Ngọc Cẩn đã hết tính ăn chơi, cảm động lòng, do dự một lúc, thở dài một cái, cậu ta duỗi ngón tay ra, ngoài con gái Bạch Thị ra, lại đếm ra hai đứa trẻ nhỏ tuổi trong lòng mấy người họ, dặn dò: “Tội khôn