XtGem Forum catalog
Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324922

Bình chọn: 7.00/10/492 lượt.

ắng kiềm chế cảm giác muốn bịt miệng nàng lại. Có điều, nhìn nàng một lát, hắn lại giật mình nhớ tới chuyện ngày đó nàng cầm mũ phượng ném Bùi Thụy Hòa như ném chó, khóe miệng không khỏi mím thành một đường cong nhè nhẹ.

“Hoàng thượng bảo ta đi đón đoàn sứ thần nước Diên!” Sau khi nằm xuống, Tống Thế An nói.

“Chính là cái tên ngày đó hả?” Tô Đường hỏi.

“Ừ.”

“Đón thì đón, có gì đâu, ta còn tưởng chuyện lớn gì chứ!”

Nghe giọng điệu xem thường của nàng, Tống Thế An tức đến nghẹn họng. Đây là mối thù nước nhà! Là kẻ thù sống chết!!!! Nghĩ vậy, hắn lại hơi giận dữ, dù thế nào thì hắn cũng không thể không cởi áo giáp, mặc lễ phục vào rồi đứng trước cửa thành cung nghênh đại giá!

Đàm phán hòa bình đã trở thành mong ước của vạn dân, dù hắn có tiếp tục kiên trì thì cũng chẳng được gì.

Hoàng thượng biết rõ hắn nhiệt huyết như vậy mà còn mặc kệ, thì làm sao hắn có thể trông chờ vào người phụ nữ nông cạn bên cạnh hắn đây chứ?

Không nói cũng được.

Ngay lúc Tống Thế An đang cảm thán, thì người phụ nữ mà hắn nghĩ là “nông cạn” kia đột nhiên quay sang, mắt sáng rực nhìn hắn, nói: “Có điều, ngày đó y bắt cóc ta, còn đánh ta ngất xỉu, chàng không vui một chút cũng đúng thôi.”

Tống Thế An không nói gì, cô gái này đâu chỉ có nông cạn thôi đâu!

“Được rồi, ta chỉ đùa với chàng thôi mà.” Tô Đường chép miệng, vừa cười vừa nói: “Có chuyện gì thì cứ nói ta nghe xem, thương trường cũng phải dựa vào nhân nghĩa, không làm vợ chồng thì cũng có thể làm bằng hữu, hơn nữa, dù sao ta cũng không ngủ được, mà chàng cũng có vẻ còn lâu mới ngủ được. Ta nghe nói cho đến cuối cùng chàng vẫn chủ trương chiến đấu, nhưng mọi người đều muốn đàm phán hòa bình, vì sao chàng lại cứ muốn nghịch thiên như thế chứ?”

Rốt cuộc Tống Thế An cũng không nhịn được nữa, siết chặt nắm đấm, trầm giọng nói: “Bùi thị nước Diên xâm chiếm ba tòa thành ở Vân Lĩnh của ta, đây là thù nước! Lại giết vố số tướng sĩ trong quân ta, đây là hận nhà! Mấy người nho sĩ trong triều, chưa từng chứng kiến những cảnh đầu rơi máu chảy nơi sa trường, chưa từng chứng kiến sự hăng hái quyết đổ máu để thủ thành của tướng sĩ trong quân ta, nên mới có thể dễ dàng chấp nhận đàm hòa như thế. Nhưng ta đã tận mắt chứng kiến những cảnh đó, sao có thể cam tâm chứ?! Nếu như không phải do lão già chết tiệt Lý Khang Trực ở giữa gây khó dễ, nếu không phải do lão sai người tạo dư luận trong dân gian, thì chỉ cần cho ta ba năm, ta sẽ có thể thu phục non sông, đánh cho nước Diên không thể nào cựa quậy được nữa!”

Những câu này, từng từ từng chữ của Tống Thế An đều mang theo máu tanh, từng câu từng lời đều chứa đao kiếm, cũng không thể giấu được sự phẫn nộ! Nghe tiếng hắn siết chặt nắm tay đến răng rắc, nhìn khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ không cam lòng, Tô Đường không khỏi kích động.

Tô Đường khẽ mấp máy môi, nói: “Có điều, ta nghe nói bây giờ quốc khố đã trống rỗng, không thể tiếp tục chiến sự được. Ta… ta là người buôn bán, thấu hiểu nhất một đạo lý là không có tiền thì không thể lo được việc gì cả, hơn nữa, quân tử báo thù mười năm không muộn. Hiện giờ tạm thời đàm phán hòa bình, nghỉ ngơi khôi phục nguyên khí vài năm, sau đó chúng ta lại có thể hoa tay múa chân thôi!”

Tống Thế An chán nản: “Đàm phán hòa bình sẽ phải thỏa hiệp năm mươi năm không vi phạm giao ước. Tới lúc đó, thì ta cũng già rồi!”

Nhìn thấy hắn lộ ra cảm xúc “anh hùng lão niên”, Tô Đường bỗng thấy không đành lòng, an ủi nói: “Chàng già rồi, thì vẫn còn con trai, còn cháu trai, cháu chắt chút chít đời đời không hết! Dù khi còn sống chàng không nhìn thấy, thì cũng có thể để con cháu chàng thông báo cho chàng qua “văn tế” được mà! Hơn nữa, giao ước là thứ chết, người mới là sự sống, chưa biết chừng, không tới năm mươi năm thì bản giao ước kia đã thành phế thải rồi! Từ xưa đến nay, đâu phải chưa từng có tiền lệ!”

Nghe vậy, Tống Thế An im lặng không nói gì.

Đột nhiên Tô Đường chợt nhớ ra gì đó, hỏi: “Song thân của Tuyên Tử cũng chết trên tay họ phải không?”

Ánh mắt Tống Thế An tối sầm lại, Uyển Uyển bị bắn một mũi tên xuyên tim, mất máu mà chết, Hàn Anh giao chiến bị vạn mã vây lấy, trúng vạn tên mà không tìm thấy xác đâu, tất cả đều do Hoàng đế Bùi Thụy Tường của nước Diên ban tặng!!!

Người thân thiết nhất chết thê thảm, mà hắn lại không thể tự tay báo thù rửa hận, đau lòng biết bao!!!

Nhìn ánh mắt khát máu, sắc mặt thống khổ của hắn, Tô Đường không kìm được liền cầm tay hắn: “Sẽ có cơ hội mà!”

Tống Thế An còn đang hồi tưởng hình ảnh cuối cùng của Uyển Uyển chết trong lòng mình, thì đột nhiên cảm thấy có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay mình, lòng không khỏi nghẹn lại.

Đôi mắt người con gái trước mặt hắn sáng ngời, trong suốt, lại toát ra vẻ kiên định, chân thành, trong một khoảnh khắc, hắn bỗng không nhớ nổi bộ dạng của Uyển Uyển nữa.

Tống Thế An rũ hai mí mắt xuống, thầm thở dài một hơi, nói: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”

Tô Đường thu tay lại, nhìn sắc mặt hắn nặng nề như vậy, nàng cũng không nói thêm nữa.

Giày vò đến nửa đêm, cuối cùng hai người đều tự ôm chăn ngủ. Có điều, đến nửa đêm, không biết vì sao chăn của Tô Đường