
!” Nàng kích động không thôi tiến tới ôm lấy hắn thật chặt,“Ngươi tỉnh, đúng hay không? Ta không có nằm mơ, ngươi là thật sự tỉnh?”Cực kì vui mừng, Vô Vi khóc, gắt gao ôm hắn, một bộ đánh chết cũng không buông tay.“Nương tử, ngươi nếu không buông tay, ta có thể lại hôn mê nữa.” Lăng Liệt trêu chọc nói.Phản ứng của nàng làm cho hắn thụ sủng nhược kinh, nhưng nàng động đến miệng vết thương của hắn, rất đau; Hơn nữa, nàng đem cổ của hắn ôm gắt gao , hại hắn không thể hô hấp .Nghe vậy, Vô Vi lập tức buông hắn ra, đứng lên, đột nhiên chỉ vào hắn rống to:“Không được tiếp tục hôn mê, có nghe hay không? Đáng giận, hỗn đản, cũng không xem người khác có bao nhiêu lo lắng sốt ruột, chính mình ngủ một mạch ba ngày, hại ta nghĩ đến ngươi không bao giờ tỉnh lại nữa. Ô — chán ghét! Ta cảnh cáo ngươi nga, ngươi không thể ngủ tiếp, ô — nếu không, ta, ta sẽ cho ngươi biết tay! Ô — thối A Liệt!……” Áp lực cảm xúc mấy ngày qua rốt cục một khắc bùng nổ, bằng đặc hữu phương thức của nàng!Hắn biết, nàng lại bắt đầu ! Chính là cảm giác nàng giống như thật lâu không như vậy khóc, tuy rằng bị nàng mắng, nhưng hắn vẫn như cũ nhớ bộ dạng khóc nháo của nàng.Hắn đưa tay kéo nàng ngồi ở bên giường, cứ như vậy nhìn nàng khóc, nghe nàng mắng. Như vậy thời khắc thật sự làm người ta thích ý a!( cuồng ngược—-BT quá)Hai người rời nhà gần một tháng , nhưng vướng lại ở “Thái bình trấn” Liền hai mươi ngày. Đổi chưởng quầy cho “Lăng giang khách sạn”, thu dưỡng Tiêu Nhân, Lăng Liệt bị thương, lại dưỡng thương…… “Thái bình trấn” tuyệt không làm cho người ta thái bình a.Sau vài ngày, Lăng Liệt đã đỡ hơn nhiều , có thể vì không muốn tới “Vạn Long sơn trang” nữa. Nàng luôn tìm cớ kéo dài thời gian.Hắn không hiểu trong lòng nàng tính gì, nhưng ý muốn gặp nhạc phụ,nhạc mẫu của hắn thật kiên định .Một ngày, hắn thu thập hành lỹ xong xuôi liền đến tìm nàng.“A Liệt, ngươi làm gì?” Thấy hắn đeo hành lý, Vô Vi kinh ngạc hỏi.“Nương tử, chúng ta đi đến ‘Vạn Long sơn trang’ .” Hắn không hiểu vì sao từ sau hắn bị thương, nàng liền không hề đề cập tới chuyện tìm cha. Rõ ràng gần ngay trước mắt , không phải sao?Nghe hắn nói như vậy, Vô Vi bất an thay đổi sắc mặt. Nàng cũng không hiểu chính mình vì sao sẽ sợ hãi như thế trước việc đi “Vạn Long sơn trang”. Theo lý thuyết, đó không phải nàng ngày tư đêm tưởng sao?“A Liệt, chúng ta…… Chúng ta không đi ‘Vạn Long sơn trang’, trực tiếp về Tần Châu được không?” Nàng muốn thay đổi phương hướng.Lăng Liệt nhíu mày,“Vì sao?”Vì sao? Nàng cũng không biết, có lẽ là sợ hãi đi. Nàng biết Lăng Liệt là thật tâm yêu nàng,nhưng nàng không biết chính mình có hay không thương hắn, nàng không nghĩ cô phụ hắn. Nàng không biết sau khi thấy cha, nàng còn hay không giống hiện tại thích hắn, có hay không còn nguyện ý cùng hắn về Tần Châu, về Lăng phủ…… Nàng sợ đến lúc đó nàng vẫn là càng thích phụ thân, càng muốn ở lại bên cha, kia Lăng Liệt làm sao bây giờ? Hắn như vậy yêu nàng, hắn nhất định sẽ rất khó vượt qua…… Cho nên, cứ như vậy đi, ít nhất nàng thích hắn, hiện tại về Tần Châu, về sau không bao giờ gặp phụ thân nữa, sẽ không sợ cô phụ hắn . “A Liệt, chúng ta về Tần Châu đi.”Nàng đang trốn tránh cái gì? Vì sao sau khi hắn bị thương nàng liền thay đổi?“Không, chúng ta đi tìm cha mẹ nàng.” Hắn kiên định trả lời, đôi mắt nhìn chăm chú vào nàng, như là muốn xem thấu lòng của nàng.Nàng nhìn đi chỗ khác, nhẹ giọng thở dài,“Ngươi sẽ hối hận .”Hắn sẽ sao? Hắn không biết. Nhưng hắn biết nếu không thấy được nhạc phụ, nhạc mẫu của hắn, hắn sẽ có thần hối hận.“Ngươi thu dọn hành lý đi, ta đi kêu Nhân nhi, còn cáo biệt Phúc bá.” Hắn ra khỏi phòng, trong lòng còn tại suy tư về câu “ngươi sẽ hối hận ” của nàng. Dọc đường đi câu nói thường xuyên nhất của Vô Vi đầu tiên là “Thật sự muốn đi Vạn Long sơn trang sao?” Đến một ngày, Vạn Long sơn trang thật sự đã gần ngay trước mắt . Chỉ cần qua sông, leo núi là đến . Nhưng Vô Vi vẫn đang lôi kéo Lăng Liệt hỏi:“Thật sự muốn đi Vạn Long sơn trang sao?”“Nương tử,” Lăng Liệt cúi người, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn buồn rầu của nàng,“Đã đến Vạn Long sơn trang!”“Đến? Nhanh như vậy?” Tựa hồ mới phát hiện chuyện này thật bình thường, nàng hoảng sợ,ngẩng đầu nhìn xung quanh. Đến khi thật sự nhìn thấy sơn trang thì buồn rầu nhiều ngày này đều biến mất không tăm tích, trong lòng tràn đầy sung sướng. Nàng rốt cục cũng đến ! Độc Cô thúc thúc! Cha! Nương!……Nhìn thấy nàng vui vẻ tươi cười, hắn biết mình đã làm đúng. Chỉ cần nhìn nàng vui vẻ, hắn cũng sẽ vui vẻ.“Tiêu cô nương!?”Một nam tử tuổi xấp xỉ Lăng Liệt, bên hông đeo kiếm, khí chất hiên ngang, đầy kinh hỉ và kích động hướng Vô Vi đi tới.“Ân?” Vô Vi nhìn lên,“Mạc đại ca!” Nàng kinh hỉ kêu to. Không nghĩ tới, tới chỗ này gặp được người quen đầu tiên cư nhiên là Mạc đại ca.“Bốn năm không thấy, ngươi còn nhớ rõ ta?”Mạc Vừa không hiểu kích động. Nàng càng lớn càng xinh đẹp . Mà tâm ý của hắn đối nàng, bốn năm trước không hề thay đổi. Bốn năm rồi mà nàng còn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, đây không phải chứng mình rằng hắn cũng có chút địa vị trong lòng nàng, là hắn c