
ước mơ của anh tới gần hiện thực.
Như thế, trong lòng cô mới dần an tĩnh lại, bởi vì Đại học M vốn nổi tiếng hơn nhiều so với trường đại học trước kia của Cố Ngự Lâm, Cố Ngự Lâm vì tới Đại học M, đã phải nỗ lực học tiếng Anh thật lâu.
Ngoại trừ cảm động ban đầu ra, cô một mực tự trách, cho tới bây giờ, nhìn sự vui sướng lóe lên trong mắt Cố Ngự Lâm khi nói chuyện, cô cũng vui mừng cho anh, hạnh phúc thay anh.
Cô hi vọng, giấc mộng của cô và anh, có thể cùng nhau đơm hoa kết trái.
Tiếp tục đi về phía trước, là sân bóng rổ Đại học M, sáng nay là một buổi dáng đẹp trời nên có không ít người.
Trên trận bóng rổ có hai đội bóng đang thi đấu, người xem rất đông, nghe thấy tiếng cổ động của bọn họ, hình như là cuộc tranh tài của hai phòng ký túc xá.
Cố Ngự Lâm kéo cô ngồi xuống khán đài, bàn tay ấm áp rất tự nhiên bao lấy tay cô.
Anh trầm thấp mở miệng: “Sao tay lại lạnh như vậy?”
“Ừ...” Cô cúi đầu, nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau, đôi tay cô, vẫn luôn như vậy, làm thế nào cũng không ấm lên được.
Người ta thường nói, người có tay lạnh sẽ có người thương? Hay là không có người thương nhỉ? Cô đã không nhớ rõ rồi.
Tóm lại, cô biết, chỉ cần mình có anh thương, cái này đủ rồi, đã đủ lắm rồi.
Gió hơi lớn, cô khẽ rụt người, anh ôm chặt cô.
“Rất lạnh sao? Em mặc quá ít.” Cố Ngự Lâm nói nhỏ.
Nhẹ nhàng lắc đầu, có lẽ, cô chỉ là đang muốn cái ôm ấm áp.
“Phòng ký túc xá của anh ở nơi nào?” Tống Hàng Hàng chợt ngẩng đầu lên hỏi anh.
“Sao vậy? Em muốn đi thăm à?” Anh lên tiếng đáp, trong giọng nói có vẻ vui mừng.
“Mới không phải!”
Có quỷ mới muốn đi thăm phòng ký túc xá của anh, nhìn mấy nam sinh trên sân bóng rổ, cũng biết nhất định ký túc xá nam sinh Đại học M vừa bẩn vừa thối, cô mới không thích đi.
“Vậy thì vì sao?”
“Em, em sợ anh ở không quen, mới ngày đầu tiên…”
Thật ra cũng không phải vậy, chính là sợ những người khác trong ký túc xá…, anh vừa mới tới, nếu như người ta ma cũ bắt nạt ma mới, hơn nữa tuổi anh còn nhỏ…
Giống như nhìn thấu lòng cô, Cố Ngự Lâm nói: “Mọi người đối với anh cũng rất tốt, ngày hôm qua nói chuyện với nhau, còn hàn huyên cả một đêm đấy.”
“Vậy à...” Vậy thì, cô an tâm.
Nghiêng đầu, cô tựa vào vai anh.
“Cố Ngự Lâm, nếu như... Nếu như em làm chuyện khiến anh không vui, anh có thể hay không...”
Trên sân bóng chợt vang lên tiếng hoan hô, thì ra đã gần kết thúc, trong đó một đội vừa giành được điểm nhờ một cú móc hiểm hóc.
Cố Ngự Lâm dựa lại gần, hỏi: “Em mới vừa nói gì?”
“Không có... Không có gì...”
Anh không hỏi nữa, cái mũi cọ xát trên đầu cô, “Đồ ngốc...”
Anh không biết, cô tựa trong lòng anh, mắt đầy lệ.
Cô cũng không biết, anh cũng đã nghe thấy lời nói của cô.
Đồ ngốc, nếu như, nếu như em làm chuyện khiến anh không vui, không sao cả, anh vẫn luôn ở đây…
Nhưng cũng không có ai nói, ai cũng không có nói.
Kinh Thi nói, nắm tay nhau cả đời, bên nhau đến già, lại quên mất một chữ trong đó.
Nắm tay nhau cả đời, sẻ chia với nhau đến già. Mặc dù là Đại học công nghệ thông tin, nữ sinh Đại học M lại nổi tiếng là dịu dàng lễ độ, tài mạo song toàn, nhưng nhất định phải ngoại trừ một người, chính là Chủ tịch Hội sinh viên Đại học M, cũng chính là sinh viên năm thứ tư khoa thiết kế phần mềm – học tỷ Trần Tiêu Hoan.
Trần Tiêu Hoan này, không phải ai khác, chính là em gái ruột của vị thầy giáo Tần – Tần Lãng mà Cố Ngự Lâm hết sức kính nể.
Từ ba năm trước, khi Trần Tiêu Hoan nhậm chức Chủ tịch Hội sinh viên, đã phát triển phong cách của của nữ sinh Đại học M theo một chiều hướng mới, cái gì ư? Xin để lát nữa hẵng nói.
Nữ sinh Đại học M rất có tài, đó là điều đương nhiên, nhưng một mặt, cái tài của họ bị thành tích của nhóm lớn nam sinh áp chế, ngược lại, nữ sinh Đại học M không tự chủ được nổi bật lên vẻ dịu dàng như nước, giống như nử tử ôn nhu tam tòng tứ đức theo chế độ phong kiến thời xưa.
Cho đến khi Trần Tiêu Hoan nhậm chức, mới bất tri bất giác dẫn dắt nữ sinh Đại học M, có một cỗ phong phạm khác.
Dĩ nhiên Trần Tiêu Hoan không thuộc dạng như thế, cá tính cô phóng khoáng, tác phong nhanh nhẹn dũng mãnh, rất có mấy phần phong phạm nữ cường nhân, không chỉ có thành tích học tập số một số hai, hành động cử chỉ cũng quang minh lỗi lạc, ngay cả mấy nam sinh cũng rất bội phục cô.
Cho nên, bản ghi chép thành tích được cô sáng lập nên trong ba năm Đại học, cũng chẳng có gì là lạ rồi.
Điều thứ nhất, năm thứ hai đại học đã đảm nhiệm chức Hội trưởng Hội sinh viên, hơn nữa bằng toàn bộ phiếu tín nhiệm đánh bại đối thủ cạnh tranh, tư thái thành công nhậm chức.
Điều thứ hai, liên tục ba năm không “Xuống đài”, mặc dù đến năm thứ tư, như cũ được hà binh tướng cua (*lính tôm tướng cua) khổ sở giữ lại, mặc dù cô đã nói rõ công việc bận rộn, nhưng không được, cho tới hôm nay vẫn mang cái danh hiệu Hội trưởng Hội sinh viên.
Về phần ghi chép thứ ba... Chính là về con người Trần Tiêu Hoan, là một cô gái hoàn toàn đi theo chủ nghĩa nữ cường kiêm truyền thuyết vô địch hủ nữ. Dĩ nhiên, nữ cường hay là hủ nữ cũng không phải là tin tức lớn gì, đáng nói chính là, cô còn là người sáng lập