Polly po-cket
Tuổi Thanh Xuân

Tuổi Thanh Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323791

Bình chọn: 8.00/10/379 lượt.

ại, cũng thay đổi sắc mặt, “Người nào lại đăng hình tôi lên diễn đàn thế này??”

Trần Tiêu Hoan vốn đang có chút áy náy, bị Cố Ngự Lâm hỏi như vậy như vậy, đột nhiên cảm thấy hết sức uất ức, “Cũng không phải là tôi, gào cái gì mà gào?”

“Không phải chị sao?” Cố Ngự Lâm nghiêng mắt liếc cô, “Tôi đã nói với chị là tôi có bạn gái rồi cơ mà.”

“Tôi biết rõ! Cậu không phải phải cường điệu lên như thế! Mẹ nó!”

Trần Tiêu Hoan cảm thấy rất khó chịu, cô cũng không cảm thấy mình thật sự thích Cố Ngự Lâm, nhưng khi đứng trước mặt Cố Ngự Lâm, nhuệ khí của cô giống như bay hết, ngay cả người anh trai hơn cô mười tuổi kia cũng không cho cô cảm giác ấy.

Ban đầu, cô định ép buộc anh trai ngoại lệ nhận người học trò là Cố Ngự Lâm, cho rằng anh sẽ cảm kích mình, sau đó mới phát hiện, lấy thực lực của anh, hoàn toàn có thể trở thành học trò của Tần Lãng, trái lại anh lại là học trò chính thức, trong những cuộc thi đều là “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát” (*Trường Giang sóng sau đè sóng trước => Có thể hiểu là: “Trò giỏi hơn thầy”).

Qua nhiều năm như vậy, cô vẫn chưa gặp qua chàng trai nào có thể thắng được cô về mặt chuyên ngành, Cố Ngự Lâm không khỏi khiến cô sinh ra cảm giác “cao thủ so chiêu không nói đến tình cảm”.

Về phần Tiểu Na cho là cô có gì đó bất chính. Vớ vẩn! Bọn đàn ông con trai trong mắt cô chỉ là một đống đá, nhiều lắm cũng phân chia thành ngọc thạch với bùn loãng mà thôi.

Trần Tiêu Hoan cô vẫn theo đuổi độc thân chủ nghĩa đấy... Nhiều lắm thì ngẫu nhiên bắt gặp soái ca thì có chút kích động thôi...

“Đưa máy tính cho tôi.” Cố Ngự Lâm nhàn nhạt mở miệng, Trần Tiêu Hoan nhất thời lạnh lẽo, ngoan ngoãn đưa máy tính trên tay qua.

Sau đó hai phút, Cố Ngự Lâm trả máy tính lại cho cô, thời gian lên lớp cũng đã đến.

BBS của Đại học M tê liệt hai ngày, nguyên nhân không rõ.

Bản lĩnh này, trở thành một trong những lý do qua một năm Trần Tiêu Hoan vẫn nhớ mãi không quên.

Trên phương diện nào đó, Trần Tiêu Hoan thật sự rất tương tự với Tống Hàng Hàng, ví dụ như họ đều vô cùng hăng hái với công việc, cũng đều vô cùng chậm chạp về mặt tình cảm.

Bên kia, mặc dù kế hoạch Tiểu Na muốn trợ giúp người chị em tốt bị Cố Ngự Lâm phá rối thất bại, nhưng Đại học M lại dần dần có scandal về Trần Tiêu Hoan và anh, đặc biệt là khi Cố Ngự Lâm trở thành học trò của Tần Lãng, lời đồn càng truyền càng mãnh liệt.

Cho đến một ngày kia, lời đồn này, truyền đến trong tai người nào đó... Một ngày này, hai người vừa mới ra về từ chỗ Tần Lãng, đã gặp phải một người.

Trần Tiêu Hoan đi phía trước, cúi đầu nghĩ tới vấn đề Tần Lãng đề cập đến, mới vừa quay đầu lại muốn nói suy nghĩ của mình với Cố Ngự Lâm, không ngờ lại gặp mặt một cô gái, cảm thấy hơi sửng sốt.

Cô gái lạnh lùng nhìn thẳng cô, nhưng lời nói, cũng không phải là nói với cô.

“Cố Ngự Lâm, hôm nay là thứ bảy.”

“Hàng Hàng?” Giọng nói Cố Ngự Lâm mang theo vẻ hoài nghi, còn có… sự vui mừng… tận lực kìm nén.

“Hôm nay là thứ bảy.” Tống Hàng Hàng lại lặp lại, đưa mắt nhìn anh.

“Em... em chính là Tống Hàng Hàng?” Trần Tiêu Hoan hiểu ra, bừng tỉnh nói.

Tống Hàng Hàng quay lại nhìn cô, trong ánh mắt có thêm mấy phần địch ý, sau đó lại nhìn Cố Ngự Lâm, bộ dáng bình tĩnh chất vấn, cô không nhịn được di di chân, trong giọng nói có mấy phần gấp gáp, “Thứ bảy! Cố Ngự Lâm! Không phải anh nên cho em một lời giải thích sao?”

“Hôm nay anh có giờ học chuẩn bị cho việc tranh tài, quên nói trước với em!” Anh giải thích, nhưng trong lòng cũng biết câu trả lời này căn bản không thuyết phục, lúc này mới bắt đầu trách cứ chính mình rảnh rỗi, mù quáng dò xét cô làm gì chứ.

Lịch học của cô rất bận, cửa hàng cũng có đủ chuyện

anh không biết, mà anh vừa mới vào Đại học M cũng bị xoay như chong chóng, trừ mỗi thứ bảy hàng tuần, hai người mới được thư thả đôi chút, vì vậy ngày thứ bảy trở thành thời gian cố định gặp nhau của bọn họ, chỉ cần đối phương không thông báo trước, sẽ cố định thời gian hẹn gặp nhau ở cạnh lối ra vào tàu điện ngầm cạnh Đại học A.

Mà tuần tới, anh muốn tham gia một cuộc tranh tài, nhưng anh lại không nói trước cho Tống Hàng Hàng, hôm nay phải học bổ trợ.

Chỉ vì, anh sợ bộ dáng bình tĩnh của Tống Hàng Hàng, anh sợ đối phương không lạnh không nhạt, luôn bị động tiếp nhận lời đề nghị của anh, giống như với anh – người bạn trai này, một chút cũng không thèm để ý.

Anh hy vọng dường nào cô chủ động, quan tâm tới anh, mặc dù… Là chất vấn.

Về Trần Tiêu Hoan, thật ra anh vẫn luôn rõ ràng mấy lời đồn tạp nham kia, nhưng không chủ động ngăn lại, đó là chút tự ái của phái nam đang tác quái trong con người anh.

Anh muốn biết, cô có còn để ý đến anh nữa không, nhất là sau khi biết rõ những lời đồn đại này.

“Bạn học, có phải bạn đang hiểu lầm gì hay không?” Trần Tiêu Hoan đứng một bên chợt cao giọng, có mấy phần khí thế của người lãnh đạo.

Trần Tiêu Hoan cũng biết rõ những lời đồn kia, hoặc là cô chẳng muốn phủ nhận hoặc có thể có những nguyên nhân khác… Cô cho rằng Cố Ngự Lâm cũng không thèm để ý đến mấy chuyện đó giống cô, hôm nay xem ra, hình nh