Tuổi Thanh Xuân

Tuổi Thanh Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323574

Bình chọn: 9.00/10/357 lượt.

hụ nữ hoàn thiện. Đứa bé chính là miếng thịt trên người mẹ, là một phần ruột thịt biến đổi nên, là tạo vật thần kỳ nhất…

Ôm đứa bé, cô mới hiểu được cái gì gọi là niềm vui sướng của sự trả giá, giờ phút này, đứa bé chính là tất cả cuộc đời cô.

Hứa Nghiêu Thực vẫn còn thường xuyên tới thăm cô, thăm đứa bé một chút. Anh cũng vô cùng yêu thích đứa bé này, có lúc ôm bé, đùa với bé, hồi lâu cũng không muốn buông tay giao trả cho Tống Hàng Hàng. Kỳ quái là, thời điểm lần đầu tiên được anh ôm, không ngờ đứa bé luôn luôn sợ người lạ không hề bài xích, còn cười trong trẻo ngậm ngón tay của anh chơi.

Anh gọi đứa bé là “Nháo Nháo”, Tống Hàng Hàng cũng thuận đường coi đó là nhũ danh của bé.

Mỗi lần tới đây, anh luôn là muốn duỗi ngón tay thật dài, vừa cẩn thận chọc nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, vừa quở trách bé:

“Nháo Nháo, mẹ mệt chết đi, không cần ầm ĩ, biết không?”

Nháo Nháo chép chép cái miệng nhỏ nhắn, đùa với ngón tay Hứa Nghiêu Thực, Tống Hàng Hàng ở một bên không khỏi “Xì” cười một tiếng, kéo xuống cái tay nhỏ của Nháo Nháo, nhận đứa bé từ trong tay Hứa Nghiêu Thực.

“Anh nói những điều này, làm sao bé hiểu được.”

Hứa Nghiêu Thực nở nụ cười nhìn cô, lắc đầu, “Trang Tử không phải cá, sao biết cá vui…(*)”

(*) Tác giả lấy từ câu chuyện về Trang Tử và Huệ Tử

Trang Tử (tiếng Hán: 莊子; ~365–290 trước CN[1'>) là một triết gia và tác gia Đạo giáo. Tên thật của ông là Trang Chu(莊周) và tác phẩm của ông sau đều được gọi là Trang Tử. Ông còn có tên là Mông Lại (蒙吏), Mông Trang (蒙莊) hay Mông Tẩu (蒙叟). Ông sống vào thời Chiến Quốc, thời kỳ đỉnh cao của các tư tưởng triết học Trung Hoa với Bách Gia Chư Tử.

Trang Tử bạn với Huệ Thi, mà Huệ Thi thường làm tướng quốc cho Lương Huệ Vương, cho nên Trang Tử cũng đồng thời với Lương Huệ Vương và Tề Tuyên Vương, và như thế thì Trang Tử cũng đồng thời với Mạnh Tử, nhưng trong sách Mạnh Tử không hề đề cập đến Trang Tử, và trong sách Trang Tử cũng không hề đề cập đến Mạnh Tử.

Trang Tử và Huệ Tử vốn là đôi bạn rất thân và hay đối đáp với nhau. Nhiều câu chuyện rất trí tuệ mà 2 ông để lại. Sau đây là 1 chuyện về hai ngươi:

Một hôm, Trang Tử và Huệ Tử cùng đi dạo trên cầu Hào, 2 ông ngắm cá đang bơi lội dưới cầu. Trang Tử bảo:

"Trông cá bơi lội tung tăng như vậy, chúng hẳn đang rất vui vẻ nhỉ?"

Huệ Tử nhìn xuống cầu rồi đáp:

"Ông không phải là cá, sao biết cá đang vui?"

Trang Tử nói:

"Thế ông không phải là ta, sao ông biết ta không biết cá vui?"

Huệ Tử đối đáp:

"Ta không phải là ông, ta không biết ông biết cá vui hay không, nhưng ông cũng không phải là cá, tại sao ông biết cá vui hay không?"

Trang Tử đáp: Ông nói ông không phải ta nên ông không biết ta, ta không phải cá nên ta không biết cá vui hay không, thì đây, vì cá bơi lội tung tăng nên ta cho là cá vui, còn ông đâu biết ta học đến đau mà nói ta không biết cá...

Ít lâu sau Huệ Tử chết, Trang Tử buồn rầu vì chẳng còn ai đối đáp ngang tầm với minh.

“Được rồi được rồi, cũng không biết vì sao gần đây anh lại thích mấy lời trưởng giả già dặn này.” Tống Hàng Hàng cắt đứt lời của anh, cúi đầu hôn bảo bối trong lòng, “Nháo Nháo, chúng ta không để ý đến chú, Nháo Nháo chơi với mẹ.”

Hứa Nghiêu Thực vẫn mỉm cười nhìn cô, nhất thời vui mừng hỏi, “Trong nhà có rượu không?”

“Cũng nửa chai rượu đỏ” Cô cúi đầu trả lời, chợt ngẩng đầu cảnh giác hỏi, “Anh muốn làm gì?”

“Ở đâu?” Anh không trả lời, đã trực tiếp bước về phía phòng bếp, “Tủ gỗ?”

“Này, không phải, không phải nơi đó.” Cô vừa định tiến lên ngăn cản, anh đã tự tay cầm nửa chai rượu đỏ tới.

Hứa Nghiêu Thực mở chai rượu ra, cẩn thận đổ ra nửa chai rượu đỏ, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, sau đó tiến tới trước mặt Nháo Nháo, đầu ngón tay lóng lánh rượu đỏ.

Nháo Nháo cũng thích thú, đôi con ngươi nhìn theo ngón tay anh không rời, dáng vẻ rất chuyên chú.

Hứa Nghiêu Thực cố ý muốn trêu chọc bé, đầu ngón tay xoay nhanh, mắt Nháo Nháo theo cũng không theo kịp, mím miệng, tay nhỏ bé liền vươn ra muốn bắt.

Hứa Nghiêu Thực không né tránh, thuận thế để tay bé bắt được tay của mình, đứa bé theo thói quen kéo ngón tay của anh đưa vào trong miệng, thời điểm Tống Hàng Hàng muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi.

Chỉ thấy Nháo Nháo ngậm lấy ngón tay của anh mút đến hăng say, cặp môi nhắn lúc mở lúc đóng, đôi mắt đen lúng liếng nháy nháy hai cái, sau đó liền sững sờ nhìn Hứa Nghiêu Thực không động.

Hứa Nghiêu Thực vừa mới rút ngón tay về, nhốn nháo lại không đồng ý, “Bì bõm” một tiếng, tay nhỏ lại bắt lấy, anh cười cười, không thể làm gì khác hơn là mặc bé cầm lấy tay anh bỏ vào trong miệng.

Thế nhưng lần này, Nháo Nháo chỉ mút hai cái, liền buông tay anh ra, cặp mày nhăn lại , méo méo miệng, không ngờ lại oa oa gào khóc.

Hứa Nghiêu Thực cũng sửng sốt hai giây, lát sau chợt hiểu ý dính chút rượu lên tay, đùa để Nháo Nháo há miệng ra, mặc cho bé bú say sưa ngon lành.

Cảm thấy bé thật sự rất thú vị, Hứa Nghiêu Thực khom người xuống, lại gần hơn mấy phần, một cái tay khác lúc co lúc duỗi khẽ trêu chọc Nháo Nháo.

Hô hấp Tống Hàng Hàng thoáng dồn dập, nhỏ giọng kêu: “Hứa Nghi


XtGem Forum catalog