
ta thấy thực lòng y không muốn cưới đối phương,
đành phải gán đại cho y một tội danh, đem nhốt vào thiên lao, ít ra cũng hoãn được hôn sự của y lại.”
Ánh mắt Vân Tang lộ rõ vẻ hoảng hốt, vội gượng gạo hỏi: “Cô gái đó là ai vậy?”
“Chuyện liên quan tới danh dự của cô ấy, càng ít người hay càng tốt nên không tiện nói rõ, mong vương cơ bỏ quá cho.”
A Hành tức tối hỏi: “Sao lại thế được? Nặc Nại hồ đồ, lẽ nào gia đình kia cũng hồ đồ nốt, coi lời nói lúc say của y là thật ư? Vân Tang tỷ tỷ,
chúng ta đi Cao Tân nói rõ với bọn họ!”
Thiếu Hạo liếc A Hành,
làm thinh không nói. Vân Tang gượng cười, nhưng nhìn còn thảm hơn cả
khóc, “Đâu có hồ đồ, gia đình họ quá khôn ngoan ấy chứ! Nặc Nại là tướng quân của Hy Hòa bộ mà họ cũng dám ‘bức hôn’, e rằng cô gái kia lai lịch chẳng phải tầm thường, không ở Thường Hy bộ thì ở Bạch Hổ bộ.” Nàng lại quay sang bảo Thiếu Hạo: “Điện hạ trì hoãn hôn sự, hẳn không chỉ vì
nhận thấy y không muốn thành thân.”
Thiếu Hạo mỉm cười, cũng
không phủ nhận, “Xưa nay nghe đồn Đại vương cơ Thần Nông huệ chất lan
tâm, thông minh cao khiết, quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Điện hạ có nắm chắc không?”
“Lễ giáo quy củ của Cao Tân tích lũy từ cả vạn năm nay, quả thực ta chẳng
lấy gì làm chắc cả, đành được đến đâu hay đến đó mà thôi.”
“Hai người nói gì thế?” A Hành nghe cả hai nói chuyện cứ như vịt nghe sấm.
Vân Tang từ biệt Thiếu Hạo, gọi tọa kỵ Bạch Thước[5'> của mình tới, đoạn mỉm cười kéo tay A Hành, quay sang nói với Thiếu Hạo: “Tôi có chút chuyện
riêng muốn nói với vương cơ.”
[5'> Bạch Thước, thời cổ còn gọi là bạch vũ thước (chim khách lông trắng), là loài chim lành, dáng vẻ đẹp
đẽ, tính tình cao khiết, lông trắng muốt như tuyết.
Thiếu Hạo khoát tay tỏ ý cứ tự nhiên rồi chủ động lánh đi.
Còn lại hai người, Vân Tang dặn A Hành: “Muội đừng lo cho tỷ, chừng nào về
Triêu Vân phong, nhớ thay tỷ hỏi thăm vương hậu nương nương.”
“Tỷ tỷ…” A Hành lo lắng nhìn nàng.
Từ nhỏ Vân Tang đã quen làm vẻ thản nhiên để che giấu nỗi buồn thương nên
dù đau khổ thắt lòng, nàng vẫn bình tĩnh cười nói: “Ta không sao thật
mà.” Nói rồi, nàng lại nhìn bóng Thiếu Hạo đằng xa, nói nhỏ: “Đừng cho
Thiếu Hạo biết chuyện của ta và Nặc Nại nhé.”
“Sao thế tỷ? Muội sợ Thiếu Hạo…”
“Không đâu, Thiếu Hạo rất tốt, tốt vô cùng, có điều ta e rằng y quá tốt với
muội thì phải! Muội nên để ý mọi chuyện một chút, câu gì có thể không
nói thì đừng nói ra. Phải nhớ rằng sống trong vương tộc, rất nhiều
chuyện thoạt nhìn có vẻ đơn giản, thật ra chẳng đơn giản chút nào đâu.”
A Hành nghe hiểu láng máng, thoáng ngẩn người ra rồi khẽ hỏi: “Tỷ tỷ, Xi Vưu đã về Thần Nông chưa?”
“Ta không biết. Lúc ấy ta canh cánh chuyện kia trong lòng nên cũng chẳng
lưu ý, muội hỏi ta mới nhớ, tính nết Xi Vưu xưa nay nói dễ nghe thì là
lãnh đạm, nói khó nghe thì là tàn nhẫn, chẳng màng tới chuyện gì, vậy mà hôm qua đột nhiên lại hỏi ta đủ chuyện về muội và Thiếu Hạo, nào là
đính ước khi nào, tình cảm ra sao…” Vân Tang chăm chú nhìn A Hành, “Giờ
đến lượt muội hỏi thăm hắn, không lẽ muội và hắn… có chuyện gì à? Ta còn không biết hai người quen nhau từ bao giờ nữa đó.”
A Hành thở dài, “Nói ra thì dài lắm, trước đâu giấu giếm là vì sợ tỷ phạt hắn đấy thôi. Sau này từ từ muội sẽ kể với tỷ.”
“Ta phạt hắn ư?” Vân Tang hừ một tiếng, cười khổ: “Tính hắn như thế, trời
không ràng đất không buộc nổi, ai mà dám chọc vào? Hắn đừng làm phiền
tới ta là ta đã tạ trời tạ đất rồi.” Dứt lời, Vân Tang bước lên lưng
Bạch Tước, “Ta đi đây, ngày sau sẽ khảo tiếp chuyện của muội cùng tên ma đầu kia, nhưng ta nói muội nghe, gã Xi Vưu ấy không trêu vào được đâu,
tốt nhất muội nên tránh xa hắn ra.” Nàng cười với A Hành rồi tha thướt
bay lên.
“A Hành, chúng ta cũng lên đường thôi.” Thiếu Hạo tươi
cười chìa tay mời nàng ngồi lên lưng Huyền điểu, nhưng nụ cười ôn hòa mà khách sáo ấy lại khiến nàng thấy xa cách vô cùng, tựa vầng trăng trên
trời vậy, dù sáng tới đâu cũng chẳng có nổi chút hơi ấm. A Hành bắt đầu
cảm thấy mọi chuyện tối qua như một giấc mơ, Thiếu Hạo cùng nàng uống
chung bầu rượu, nói cười tán gẫu thâu đêm dưới trời sao lấp lánh hình
như cũng chỉ là tưởng tượng của nàng thôi.
Dọc đường, cả hai đều yên lặng, mãi tới rạng sáng, khi về đến Hiên Viên sơn, Thiếu Hạo mới
quay sang nói với nàng: “Ta chẳng có việc gì cầu kiến nên không tiện lên núi, chỉ đưa được nàng tới đây thôi.”
A Hành khẽ đáp: “Đa tạ chàng.”
Thiếu Hạo cười: “Cảm ơn nàng đã tặng ta bí quyết ủ rượu, lần sau có dịp, ta
sẽ mời nàng uống thư tửu ta tự cất.” Nói rồi y ngẩng đầu nhìn lên núi:
“Người hầu tới đón nàng rồi kìa, gặp lại sau nhé.” Vừa nói, y vừa cưỡi
Huyền điểu bay vút đi.
Xe mây đã đỗ xuống bên cạnh, đám thị nữ quỳ xuống mời vương cơ lên xe.
A Hành cứ ngơ ngẩn như không nghe thấy, ngẩng đầu đăm đắm trông theo tà
áo trắng càng lúc càng bay xa giữa ánh tà dương đỏ rực, dần dần chỉ còn
lại một đốm trắng, rồi đốm trắng đó cũng tan vào ráng chiều rực rỡ,
nhưng phong thái tựa nước Nam non Bắc của y vẫn như còn rành rành trước
mắt nàng. Xi Vưu đăm đăm nhìn nàng