
pháp duy nhất hiện giờ là chia
dòng nước lũ thành ba đường, để nó đến từ đâu thì lại chảy về đó. Làm
vậy tuy không thể hóa giải nạn lụt nhưng ít ra cũng cứu được một số
người. Phong Bá, đệ dẫn người phụ trách Hoạch Trạch, Vũ Sư, ngươi lo
phần Thấm hà, còn ta sẽ dẫn nước về Đan hà.”
Mấy tên thuộc hạ
linh lực cao cường trợn mắt nhìn đỉnh lũ càng lúc càng cao, mặt xám như
tro, lẩm bẩm: “Sao mà làm được, có khi lại như con yêu long kia, cạn
kiệt linh lực, bỏ xác dưới đáy nước không chừng.”
Xi Vưu phá lên cười, “Nếu dễ làm như vậy thì còn gì thú vị? Dựa vào năng lực bản thân, biết rõ không thể làm mà vẫn làm mới là bản sắc của đại trượng phu!”
Phong Bá giũ giũ áo choàng, khoác lên người, cười bảo Xi Vưu: “Đệ thì không
thành vấn đề, chỉ hy vọng chút nữa huynh vẫn giữ được mạng mà về, đừng
làm mồi cho cá thôi.”
Ngoài mặt tếu táo đùa giỡn như vậy nhưng
trong lòng Phong Bá rất lo cho Xi Vưu, có điều hắn biết những người khác quyết không có năng lực đối mặt với trận hồng thủy khủng khiếp nhường
này, để ngăn được thế nước, không chỉ phụ thuộc vào linh lực cao cường,
mà còn đòi hỏi lòng can đảm và quyết đoán nữa.
Mấy người đang chia nhau hành động thì cuồng phong ào ào nổi lên, cùng với nó, Chúc Dung, Cộng Công, Hậu Thổ đồng loạt kéo đến.
Cộng Công chưa đến nơi đã cất giọng sang sảng như chém đinh chặt sắt: “Để ta đi dẫn nước Đan hà.” Ngoại trừ Thủy thần chuyên thao túng thủy linh, có lẽ chẳng ai dám tự phụ như thế nữa.
Hậu Thổ cười bảo Xi Vưu:
“Vũ Sư và Phong Bá đã kết bái, để y đi giúp Phong Bá đi. Ta và Chúc Dung sẽ phụ trách Thấm hà. Đề phòng Hiên Viên thừa dịp công thành, nhờ Đại
tướng quân bảo vệ Trạch Châu thành dùm cho.”
Xi Vưu thoáng ngẩn người rồi bật cười sảng khoái, chắp tay thi lễ, “Đa tạ ba vị.”
Chúc Dung ngạo nghễ ngự trên Tất Phương điểu, khinh miệt đáp: “Đừng tưởng ta giúp ngươi, ta mong cho ngươi chết cho mau còn chưa hết nữa là!”
Phong Bá cười ha hả, gọi Vũ Sư: “Đi nào!”, lời vừa ra khỏi miệng, cả hai đã
đồng thời biến mất, mọi người chỉ kịp thấy hai luồng gió vút qua mình.
Mấy trăm năm nay, Tứ đại cao thủ Thần Nông mỗi người một cõi, chẳng ai chịu ai, tranh đấu liên miên, đây là lần đầu tiên cả bốn người Xi Vưu, Chúc
Dung, Hậu Thổ, Cộng Công chung tay hợp sức để bảo vệ Trạch Châu thành.
Thấy các anh hùng dân tộc mình cùng sát cánh khảng khái chống địch, còn
gì cổ vũ được sĩ khí ba quân hơn thế nữa?
Niềm tự hào dân tộc
dần bị xói mòn từ khi Du Võng chết đi, một lần nữa lại căng đầy lồng
ngực binh lính Thần Nông, khiến toàn quân rộ lên hoan hô vang trời dậy
đất.
Toàn thân Ứng Long đầm đìa máu, chỉ biết ngẩng đầu bất lực nhìn ngọn sóng cao ngang trời chực chờ đổ xuống.
Chuyện cũ đột nhiên ùa về trong y. Giữa đầm nước lấp lánh vàng, một con quái
vật nửa rồng nửa rắn xấu xí yếu ớt cao ngạo tuyên bố với tất cả cá tôm:
sớm muộn sẽ có ngày ta biến thành một con rồng được cả Thủy tộc tôn
kính!
Tu hành cả ngàn năm, trải qua mưa dập gió vùi, sấm sét
thiêu đốt rút xương rút tủy, cuối cùng y cũng trút bỏ được nửa rắn, trở
thành một con rồng hoàn thiện.
Bao nhiêu tráng chí, mộng tưởng…
“Gừ…”
Trong tiếng gầm bi thương, Ứng Long bất lực cúi gục đầu, chỉ chờ có thế, ngọn sóng cao ngất kia lập tức ầm ầm ập xuống, chấn động cả đất trời.
Nhưng ngọn thác khổng lồ lại chẳng hề trút xuống Ứng Long, bởi một con cá
xanh khổng lồ đã chắn trước mặt y, vận linh lực chặn đứng dòng nước lũ,
phân ra làm ba phần, cho chảy về ba hướng rồi quẫy đuôi giương vây, dẫn
dắt thế nước từ từ đổ xuống.
Ầm ầm… Ầm ầm…
Con cá xanh
đỡ hộ y một đòn nặng nhất, đoạn vội vã bơi đi. Nước lũ tiếp tục trút
xuống người Ứng Long ào ào như xối, nhưng dù sao y cũng là rồng, thân
mang trọng thương nhưng thừa sức ứng phó chút nước này.
Ứng Long dùng tiếng Thủy tộc âm thầm cảm tạ nhưng con cá kia chẳng buồn để ý, nó đột ngột teo nhỏ thân mình lại chút ít, quẫy đuôi quay vòng vòng giữa
dòng như bông vụ, vừa quay vừa lao phăng phăng về phía trước, lập tức
quanh người nó hình thành xoáy nước khổng lồ, cuốn theo nước lũ xa khỏi
Trạch Châu thành.
Ứng Long yên lòng nhắm mắt, mặc cho sóng gió
cuốn mình ra đại dương. Giống cá dám vênh váo nghênh ngang cả với loài
rồng như y chắc chỉ có thần Côn Bắc Minh trong truyền thuyết. Loài cá
vạn năm khó gặp này đã xuất hiện, hẳn trận hồng thủy này sẽ bị đẩy lùi
thôi.
Chúc Dung, Cộng Công, Hậu Thổ đều cố ý che giấu thân phận
nên Di Bành chẳng hề trông thấy bọn họ, chỉ thấy một con cá xanh khổng
lồ xuất hiện, trận hồng thủy sắp nhấn chìm cả Trạch Châu thành trong
chớp mắt bị ba luồng linh lực mạnh mẽ phân ra, dẫn về ba hướng rồi lần
lượt đổ vào ba con sông, tuy dọc đường đã cuốn phăng vô số ruộng nương
nhà cửa, để lại vô số cảnh tan tác tiêu điều, nhưng sau cùng cũng chỉ
như ba con rồng dữ bị thuần phục, chẳng tác oai tác quái được là bao.
Tuy hậm hực thất vọng, Di Bành vẫn ứng biến hết sức nhanh chóng, lập tức
lệnh cho Hiên Viên Hưu đem quân tiến công vào thành. Dù Thần Nông tộc
tìm được cách đẩy lui hồng thủy, nhưng toàn bộ linh lực đã dồn vào lo
cứu lụt