Từng Có Một Người, Yêu Tôi Như Sinh Mệnh

Từng Có Một Người, Yêu Tôi Như Sinh Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323574

Bình chọn: 9.00/10/357 lượt.

ông có gì". Tôn Gia Ngộ với tay tắt đèn ngủ.

Sáng ngày hôm sau Tôn Gia Ngộ không dậy sớm như ngày thường.

Ánh sáng ban mai chiếu vào phòng qua ô cửa sổ, tôi ngồi dậy chăm chú quan sát anh. Anh cau mày, đống chăn lộn xộn ở trên người, hình như anh ngủ không yên giấc.

Tôi ngắm anh một cách kỹ lưỡng, ngắm đôi lông mày và lông mi rậm đen nhánh và đôi môi với đường nét mê hoặc của anh, trong lòng thầm hỏi không biết đã bao lâu tôi chưa ngắm kỹ anh như lúc này.

Tôi muốn vuốt ve gương mặt anh nhưng bàn tay giơ ra đột ngột dừng lại ở giữa không trung, bởi vì tôi tình cờ phát hiện trên tủ đầu giường có một vỉ thuốc ngủ, vỉ thuốc thiếu đi mấy viên, chỗ mấy viên thuốc bị bóc ra để lại lỗ đen khiến tim tôi nhói đau.

Tôi nhẹ nhàng xuống giường rồi đi ra ngoài.

Quần áo và túi xách Tôn Gia Ngộ dùng tối qua ném đầy ở cửa nhà tắm. Áo khoác trị giá gần một ngàn đô la Mỹ bị ngâm nước, nhàu nát nằm trên mặt đất.

Tôi thở dài ôm đống quần áo đi xuống phòng giặt là ở tầng một. Tôi hình như ngửi thấy một mùi kỳ lạ trên chiếc áo khoác của anh, giống như mùi thuốc pháo đốt vào dịp Tết.

Trước khi bỏ hết quần áo vào máy giặt, theo thói quen tôi lục hết túi áo túi quần, lôi hết giấy tờ, hóa đơn và tiền lẻ. Trong túi xách cũng có nhiều đồ lặt vặt, tôi cầm đáy túi dốc ngược xuống bàn đá.

Một tiếng động giòn giã vang lên, một thứ bằng kim loại nằng nặng rơi xuống mặt bàn trơn nhẵn một lúc mới dừng lại.

Tôi lặng người, lưng như bị ai đó quất một roi thật mạnh, khiến tôi lập tức hóa đá.

Trên mặt bàn xuất hiện khẩu súng to hơn lòng bàn tay một chút, báng súng màu xanh thẫm, nòng súng đen sì. Khẩu súng lạnh lẽo tỏa ra không khí khiến con người cảm thấy kinh hoàng.

Đây không phải là đồ chơi, đây là một khẩu súng thật sự.

Vậy thì mùi tôi vừa ngửi thấy không phải mùi thuốc pháo mà là mùi viên đạn được bắn ra, viên đạn thật có thể xuyên qua thân thể con người.

Tôi đứng im một chỗ, toàn thân bắt đầu run lẩy bẩy. Tôi không dám sờ vào thứ kim loại đó, giống như trước mặt tôi là một que hàn được nung đỏ.

Một câu Andre từng nói với tôi từ rất lâu, đột nhiên phảng phất bên tai tôi: "Mai, cô thật sự hiểu anh ta bao nhiêu?"

Rốt cuộc anh đang làm công việc gì? Rốt cuộc anh là người thế nào?

Khi Tôn Gia Ngộ xuống tầng một thấy tôi ngồi trước bàn ăn, anh tỏ ra ngạc nhiên: "Bây giờ là mấy giờ rồi, sao em còn chưa đi học?"

"Tối qua anh đi đâu? Anh hãy nói cho em biết xảy ra chuyện gì?" Tôi hỏi thẳng anh.

"Chẳng có chuyện gì? Anh thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Tôn Gia Ngộ ngồi xuống lẩm bẩm: "Hôm nay trứng rán cháy quá".

Tôi trừng mắt nhìn anh, sự phẫn nộ bùng phát khiến giọng tôi hơi run run: "Trong lòng anh rốt cuộc coi em là gì? Là bạn tình làm ấm giường hay thứ khác? Chuyện gì anh cũng để ở trong lòng, có phải em không đáng để anh chia sẻ hay không?"

Anh buông miếng bánh mỳ trong tay, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: "Em bị sốt à? Mới sáng sớm đã ăn nói lung tung".

Tôi đặt cái túi xách xuống bàn chất vấn anh: "Đây là cái gì? Thứ ở bên trong đó là thế nào?"

Tôn Gia Ngộ nhìn chăm chăm vào cái túi xách, thần sắc đờ đẫn như nhất thời không kịp phản ứng. Sau đó anh đứng bật dậy, tức giận hét lên: "Ai bảo em động vào đồ của anh? Em tưởng em là ai hả, em nghĩ em là cái thá gì của anh?"

Nước mắt trào xuống, đau khổ và thất vọng lấp đầy trái tim tôi, khiến tôi không còn khả năng tự kiềm chế. Tôi cũng cất cao giọng: "Tôn Gia Ngộ, anh không phải là người, rốt cuộc anh có trái tim không? Bành Duy Duy nói tôi đê tiện, tôi đúng là kẻ đê tiện, ngoài đê tiện ra tôi chẳng còn gì khác".

Cảnh vật trước mắt mờ dần, tôi cố gắng đứng vững rồi quay người bước đi.

Tôn Gia Ngộ túm tay tôi: "Em hãy nghe anh nói..."

Tôi ra sức vùng vẫy hòng thoát khỏi bàn tay anh: "Anh buông tôi ra!".

Anh kéo tôi vào lòng, cố gắng không cho tôi giãy giụa: "Mai Mai..."

Tôi lập tức ngừng mọi động tác, phảng phất như toàn thân không còn một chút sức lực.

Đây là lần đầu tiên anh gọi tôi là Mai Mai.

"Mai Mai, không phải anh không muốn nói cho em biết". Tôn Gia Ngộ nói rất chậm, giống như anh rất khó khăn trong việc chọn câu từ: "Anh thích em hàng ngày trang điểm xinh đẹp, ngồi chơi đàn piano mà không phải lo lắng nghĩ ngợi buồn phiền. Thấy em vui vẻ, anh cảm thấy đồng tiền kiếm được dù ít dù nhiều cũng còn có ý nghĩa. Anh không muốn cho em biết những chuyện này vì đó là việc của anh chứ không phải của em. Đàn ông rơi vào cảnh cần đàn bà chia sẻ gánh nặng, người đó liệu có còn là đàn ông nữa không? Bảo bối, đây là anh thương em, em nhất định ép anh nói hết ra em mới chịu hiểu sao?"

Lời nói của anh khiến tôi cuối cùng cũng mềm lòng, tôi gục đầu vào vai anh, nước mắt ướt đẫm áo sơ mi của anh. Tôi biết nếu không bị ép đến góc chết, anh tuyệt đối không nói ra những câu mà anh cho rằng rất buồn nôn.

"Anh có biết là em sợ lắm không?" Tôi nghẹn ngào: "Em sợ một ngày nào đó em sẽ không bao giờ được gặp anh nữa".

Tự đáy lòng tôi thật ra không muốn truy cứu hành tung của anh buổi tối hôm qua, càng biết nhiều càng thêm phiền não. Thôi thì cứ như vậy đi, tôi tự nguyện làm một con rùa rụ


Pair of Vintage Old School Fru