XtGem Forum catalog
Tựa Như Tình Yêu

Tựa Như Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323050

Bình chọn: 9.5.00/10/305 lượt.

để trên đùi cô, trong lúc cô còn ngơ ngẩn, hắn xé một cái, mảnh vải đã bị làm cho nát vụn, không cho cô thời gian kinh ngạc, hắn đã đè cô lên bàn, động tác mạnh mẽ đã làm cho tờ giấy tuyên thành ở bên cạnh tung lên, nhẹ rơi xuống mặt đất. Vũ Dã rút kẹp tóc của cô ra, một mái tóc đen bung ra, đổ xuống mặt bàn, chạm vào cả trên đất, nương theo động tác mạnh bạo của hắn mà lay qua lay lại. Cô tựa như một con búp bê cũ nát, dù bàn tay đã làm như thế nào, vẫn như cũ không thể ngăn cản được tiếng nức nở thoát ra từ miệng đã bị bịt chặt, đầu tiên chỉ là tiếng nỉ non, dần dần trở thành tiếng kêu to không thể ức chế được, cuối cùng, cô ngửa đầu ra, va chạm dưới thân khiến cho toàn bộ lục phủ ngũ tạng của cô quấn thành một đống, nghẹn ở yết hầu, cô không thể nhắm mắt, máu dồn lên não khiến cho cô phá lệ tỉnh táo.

Cái bàn dưới hành động cuồng mãnh của Vũ Dã Thuần Nhất đã bắt đầu kêu cọt kẹt, động tác càng nhanh, tiếng động kia lại càng giống cái đục khoét sâu vào lòng cô.

Phồn Cẩm không chịu nổi sức nặng mà thở dốc, vặn vẹo người để giảm bớt thống khổ của bản thân, nhìn thẳng vào khẩu súng cất trong túi áo trêb giá kia, cái ống bằng kim loại lãnh ngạo chĩa ra ngoài, không hề có sự sợ hãi nào, chỉ có phá lệ xinh đẹp!……

Vũ Dã đi rồi, chỉ để lại Sơn Bản hầu hạ ở bên cạnh cô, cô biết rõ sự tồn tại của hắn có ý nghĩa gì, chính là cô không thèm để ý, cho dù không có Sơn Bản, xung quanh cô vẫn rải đầy cơ sở ngầm, tổ quốc của mình, lại thành lãnh thổ của dã thú, những kẻ yếu kém, giả dối kia, vẫn đang chờ cơ hội để a dua cùng thời cơ để nịnh bợ, cho nên dù cô có chạy trốn đến thế nào, cuối cùng vẫn không thể thoát được khỏi bàn tay hắn.

May mà Kim Bích cũng đã theo Vũ Dã đi Thiên Tân, chỉ ngắn ngủi mấy ngày ở chung, cho dù ngốc cỡ nào cô cũng biết người phụ nữ này không giống người bình thường. Trong ánh mắt cô ta, trừ bỏ tư thế kiều mị của phụ nữ, còn có cả hùng tâm tráng chí, thậm,chí, tuyệt không chịu thua trước đám đàn ông.

Một người phụ nữ có dã tâm, khát vọng, sống trong thời loạn thế như thế này, ông trời lại cho cô ta một dung mạo hơn người, rốt cục là ban ơn hay là châm chọc cô ta đây, cô không biết được, cô chỉ biết, bọn họ chỉ là đám lục bình bé nhỏ không đáng kể trong trần thế này, mặc kệ là đón gió lay động, hay ngược gió mà đi, chờ đợi bọn họ cho đến giờ cũng chưa bao giờ là những con đường bằng phẳng cả.

Nhiều ngày nay Phồn Cẩm rất cẩn thận, chắc chắn tin Vũ Dã rời đi đã rơi vào tai anh ở đó, như vậy, anh sẽ làm như thế nào đây, làm sao có thể thực hiện được hứa hẹn của anh đối với bản thân cô? Những ngày không có Vũ Dã, cô cơ hồ không được ra khỏi nhà, lại càng không thể nắm được tin tức của anh, cơ hội trước mắt chính là Sơn Bản nhiều ngày nay tựa hồ rất bận rộn, thường không thấy bóng dáng đâu cả, tự nhiên cũng sẽ không giống trước kia một tấc không rời, giám thị cô.

Đây cũng không phải là một tin tức tốt lành gì, lý do để đám cầm thú này bận lu bù lên, cho đến giờ cũng chỉ có một, không biết là ai đang bị bọn chúng giết chết nữa.

Mà việc cô có thể làm, cũng chỉ là đồng tình mà thôi.

Đã mau vào xuân, trong không khí vẫn còn vấn vương hơi lạnh ẩm ướt, Phồn Cẩm đã quen một mình đứng ở trước cánh cửa ở phía tây sân phơi, mặc cho gió lạnh ban đêm, lại vẫn có thể cho cô cảm nhận được những hơi thở tự do khó mà có được, không có giám thị, không có bao vây, là hương vị tự do thích làm gì thì làm.

Vũ Dã Thuần Nhất… không… vẫn không phải mình cô ở bên cạnh hắn, hắn đương nhiên còn có những người phụ nữ khác. Có lẽ cô là đặc biệt, nhưng sẽ không là duy nhất, cô hiểu rõ, trong cuộc đời tràn đầy giết chóc của người đàn ông này, phụ nữ từ trước đến nay đều là những liều thuốc không thể thiếu, chinh phục phụ nữ Trung Quốc cũng tạo cho hắn khoái cảm như chiến tranh vậy. Hắn từng nói, chinh phục một đất nước, đầu tiên phải giẫm lên tôn nghiêm của bọn họ, hắn muốn mọi người đều phủ phục dưới chân của đế quốc Nhật Bản. Thật quá kiêu căng, quá cuồng vọng.

Thật ra, có đôi khi Phồn Cẩm nghĩ, một đám người chỉ dựa vào chiến tranh và cướp đoạt để chứng minh sự tồn tại của bản thân, thật đáng bi ai thay. Bọn họ mất đi nhân tính, chỉ để lại thú tính rải đầy máu tươi. Ngay cả con người cũng không được xem là.

Quan trọng hơn, dù dã thú có hung mãnh đến đâu thì cũng đến ngày bị hạ gục, chung quy không đào thoát được tuần hoàn nhân quả.

Mà cô chỉ là một người phụ nữ, một người phụ nữ chỉ thầm mong trải qua một cuộc sống bình thường, cô không biết thanh minh đại nghĩa là gì, lại càng không gánh nổi hận thù đất nước. Cô muốn bình an bên người thân, không sở cầu gì khác, cô hận không thể rời xa đi những phân tranh này, nề hà lại bị giam cầm trong đó, không thể cử động được. Tối nay, gió đêm tựa hồ thấm lạnh hơn bình thường, Phồn Cẩm đứng ở ban công, nhìn một rừng ánh đèn dày đặc ở đằng xa, thỉnh thoảng lại có vài tiếng chó kêu rên, hỗn loạn như xa như gần, đúng vậy, là tiếng kêu rên, ở ngoài mấy dặm, cùng với những khu nhà cao cấp là những dãy nhà cũ âm trầm, tựa như đêm tối bên ngoài, ẩn giấu bên trong nó là sự hung ác cực