
ấy bàn tay của Nam Cung Việt sựng lại giữa không trung, dừng ngay trước
mặt cô. Nam Cung Việt nhìn cô chằm chằm, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hành động của Uyển Nghi khiến cho Mộ Dung Phong vô cùng cảm
động. Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng ấm áp. Cuối cùng tấm chân tình của hắn
cũng đã được báo đáp. ( Oài, anh tưởng bở hơi bị sớm )
Còn Nam Cung Việt thì lai có cảm giac như bị một mũi kiếm
đâm xuyên tim, đau thắt. Nàng vì hắn ta mà không tiếc thân mình che chắn cho hắn
sao ? Bàn tay của Nam Cung Việt từ từ thu về, trên mặt lộ rõ vẻ đau đớn.
" Tránh ra. "
" Không tránh ! Nam Cung Việt, ta sẽ ngoan ngoãn theo
ngươi trở về, ngươi có thể vì ta mà tha cho hắn được không ? " Uyển Nghi vẫn
giữ nguyên tư thế, nhìn Nam Cung Việt với vẻ mặt van xin.
" Ha, ngươi dựa vào cái gì mà ra điều kiện với ta ?
Ngày hôm nay ta có giết hắn hay không thì ngươi cũng sẽ phải theo ta trở về.
Ngươi có tư cách nói ra câu đó sao ? " Nam Cung Việt nắm chặt tay thành nắm
đấm, gân xanh nổi lên. Hừ, lại còn vì Mộ Dung Phong mà ra điều kiện với hắn.
Trong mắt nàng coi hắn là cái gì ?
" Uyển Nghi, đủ rồi. Ta không đớn hèn đến mức phải cầu
xin sự tha mạng của hắn. " Mộ Dung Phong khẽ đẩy Uyển Nghi tránh ra, trên
môi nở một nụ cười lạnh " Muốn ra tay thì cứ việc. "
Dẫu sao hắn cũng là bậc nam tử hán. Hắn không muốn phải chịu
thua trước nam nhân này. Càng không muốn nhìn nàng vì hắn mà cầu xin Nam Cung
Việt.
" Không được, Nam Cung Việt, ta nói thật đấy. Không phải
vì ta có tình cảm với hắn mà làm như thế này đâu. Việc bỏ trốn là do ta nhờ hắn.
Ta không muốn vì ta mà liên lụy tới hắn. Tính cách của ta vốn sòng phẳng, Mộ
Dung Phong không có thù oán gì với ta, hơn nữa còn giúp đỡ ta. Tuy hắn là một
tên biến thái xấu tính, nhưng thật ta hắn cũng là một người tốt. Ta không muốn
vì ta mà hắn phải chết oan, như vậy có khác nào ta lấy oán báo ân. "
Uyển Nghi nói một hơi, không để ý thấy khuôn mặt ai đó đang
dần dần tái đen lại. Sòng phẳng ? Không muốn liên lụy ? Lấy oán báo ân ? Câu
nói của Uyển Nghi khiến cho tai hắn ù ù như có hàng vạn con ong vo ve bên cạnh.
Rốt cuộc thì trong lòng nàng, hắn vẫn chẳng là gì cả.
Nam Cung Việt liếc nhìn Mộ Dung Phong, ném cho hắn cái nhìn
trào phúng kèm với thương hại. Tâm tình trong lòng hắn cũng tốt hơn rất nhiều.
" Được. " Nam Cung Việt lạnh lùng nói, dẫu sao thì
hắn cũng không muốn hai nước giao tranh, nếu giết Mộ Dung Phong sẽ chẳng có lợi
gì cho hắn.
" Mộ Dung Phong, ngươi mau đi đi. " Uyển Nghi đẩy
đẩy bả vai của Mộ Dung Phong nhưng hắn lại không hề nhúc nhích, lại nắm chặt lấy
tay của cô.
" Nếu hôm nay ta có đi cũng nhất định phải mang nàng
theo cùng. "
" Không được, ta không thể theo ngươi được, ta không muốn
liên lụy tới ngươi. Hơn nữa, ta không đành lòng nhìn thấy người của Dương gia
vì ta mà phải chết. Ngươi mau đi đi, ta sẽ theo Nam Cung Việt trở về. " Uyển
Nghi cố giằng tay của Mộ Dung Phong ra nhưng không thể, đành tùy ý để mặc.
" Ta sẽ không đi mà không có nàng. " Mộ Dung Phong
kiên định nói.
Trời ơi, cái tên nam nhân ngu ngốc này, đồ đầu heo, đầu bã đậu,
não phẳng, không có óc, đần độn....tức chết ta đi. Uổng công ta giả bộ thương
tâm để khiến cho Nam Cung Việt cảm động, ngươi lại không biết điều, lì lợm đòi
đưa ta theo. Ngươi mà không mau chóng biến khỏi đây, sau này ta có việc gì thì
sao nhờ ngươi giúp đỡ được ? Cô tức giận đá cho Mộ Dung Phong một cái.
" Ngươi có đi mau không ? Giờ ngươi mà không đi, ta thề
sau này sẽ không bao giờ nhìn mặt ngươi nữa. "
Sự thay đổi đến chóng mặt của Uyển Nghi khiến cho mọi người
khó thích nghi ngay lập tức, trên mặt đều hiện lên một tia quỷ dị. Sắc mặt của
Mộ Dung Phong lại càng khó coi, bàn tay buông thõng xuống. Nhìn Uyển Nghi hồi
lâu rồi mới không đành lòng mà rời đi.
Hắn thề, sẽ có ngày hắn trở lại tìm nàng, đưa nàng trở về lại
bên hắn.
" Còn luyến tiếc hắn sao ? " Nam Cung Việt thấy Uyển
Nghi cứ ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Mộ Dung Phong, trong lòng thập phần khó
chịu. Nắm lấy tay Uyển Nghi, gằn từng chữ một.
" Nhảm nhí. " Uyển Nghi không buồn hất tay hắn ra,
hắn không biết rằng, trên đời này người duy nhất mà cô luyến tiếc chính là hắn.
" Được rồi, đừng lắm lời nữa, đi về. Hỷ nhi, chúng ta đi thôi. "
Haizz...chạy tới chạy lui, rốt cuộc vẫn phải chạy về ổ sói. Bây giờ, ta biết
làm gì với trái tim khó bảo của mình đây ?
" Con tiện nhân kia đâu rồi. Mau lăn ra đây cho ta.
" Một giọng nói giận dữ vang lên, tiếp sau đó rất nhiều quan binh xông
vào, vây kín khách điếm.
" Cha, chính là ả tiện nhân kia. Chính ả và tỉ tỉ của ả
đã khiến con thành ra thế này. " Trần Di Dung một dáng vẻ hèn mọn bước lên
phía trước, ngón tay trỏ run run chỉ vào Uyển Nghi. Lần này có cha hắn đỡ lưng,
hắn còn sợ gì chứ ?
Trần Ngạo theo hướng chỉ tay của Trần Di Dung nhìn về phía
Uyển Nghi, xém chút nữa thì rớt nước miếng, trong mắt lộ rõ vẻ thèm thuồng.
Uyển Nghi mặc một thân bạch y, dáng vẻ cao ngạo, thoát tục.
Vừa nãy bị Mộ Dung Phong và Nam Cung Việt gây náo loạn nên cô cũng chưa kịp vấn
tóc lên. Một suối tó