
đâu đâu cũng có dán cáo thị tìm người. "
" Không ngờ vương gia lại yêu thương một tiểu thiếp như
thế, thật khiến người ta ngạc nhiên. "
" Phải đó, nàng ta quả là một người tốt phước, vậy mà
không biết điều một chút, ở lại phủ vương gia an phận mà lại bỏ ra ngoài. Để
tìm được nàng ta, không những tất cả những người trong phủ vương gia mà cả quân
đội cũng đều được phái đi. Hoàng thượng nghe tin cũng liền cho cấm vệ quân đi
tìm nàng. Vậy mà đến giờ vẫn chưa có tin tức gì "
" Sao ? Cả cấm vệ quân và quân đội cũng được điều động
chỉ để tìm một tiểu thiếp sao ? Nàng ta quả thật không tầm thường, ngay cả cấm
vệ quân chuyên bảo vệ hoàng thượng cũng...."
" Thật sự là khiến cho người ta ngưỡng mộ "
Hai người họ bàn tán rất sôi nổi, không hề biết rằng vị tiểu
thiếp nổi danh kia lại đang ngồi ngay gần họ, ung dung uống trà. Hỷ nhi quay đầu
nhìn Uyển Nghi, vẻ mặt biến sắc.
" Tiểu thư "
Uyển Nghi liền đưa tay ra hiệu, ý bảo Hỷ nhi rằng không sao
đâu, không cần phải lo. Khi vừa vào thị trấn này, cô đã thấy một đám người đang
xúm đông xúm đỏ xem cái gì đó, cô tuy cũng tò mò nhưng lúc ấy trong đầu chỉ có
một suy nghĩ muốn tìm chỗ nghỉ ngơi nên không bận tâm mấy, hóa ra chính là chuyện
này.
Vừa nãy nghe hai người kia nói chuyện cô suýt nữa thì phì cười,
cái gì mà du sơn ngoạn thủy ? Cái gì mà quá thương nhớ ? Thật là gạt người quá
đi. Trong lòng lại bỗng trào lên một cảm giác chua xót xen lẫn sự thương nhớ. Tại
sao hắn phải cất công vì cô đến như vậy ? Hắn sợ mất mặt nên mới tìm cô về sao
? Lại còn phải bịa ra cái lí do đó nữa. Dù sao thì cô cũng chỉ là một tiểu thiếp
bé nhỏ, dù cô không có ở trong phủ vương gia thì cũng đâu có ai biết, hắn cũng
không lo bị mất mặt vì có một tiểu thiếp bỏ trốn . Hắn hà tất phải làm to chuyện
lên chứ ?
Còn nữa, cái tên Nam Cung Thiên kia, việc nàng bỏ trốn là
chuyện riêng của nàng và Nam Cung Việt, mắc mớ gì tới hắn mà hắn lôi cả cấm vệ
quân vào nữa ? Ai khiến hắn lo chuyện bao đồng chứ ? Bộ hắn rảnh rỗi quá không
có việc gì làm sao ? Tình cảnh này khiến cô nhớ lại truyện con nhà giàu quá, chỉ
vì muốn tìm Tsukushi mà Tsukasa huy động cả cảnh sát với trực thăng, làm huyên
náo cả thành phố. Hồi đó đọc đến đoạn này là cô cười rũ rượi, còn nghĩ Tsukasa
ngốc quá. Không ngờ có ngày cô lại trở thành nhân vật chính của tình huống đó.
Nghĩ đến đây Uyển Nghi mới giật mình, chẳng lẽ Nam Cung
Thiên có tình cảm với mình sao ? Nếu không thì hắn đâu cần mất công đến vậy ? Rồi
cô lại ra sức lắc đầu, không thể nào đâu. Hắn là hoàng đệ của Nam Cung Việt,
đương nhiên là sẽ giúp Nam Cung Việt rồi, cho mượn cấm vệ quân cũng đâu có gì
là lạ. Là cô suy nghĩ quá nhiều rồi.
Tử Y nhìn thấy phản ứng của Hỷ nhi và Uyển Nghi thì lấy làm
lạ, đôi lông mày thanh tú khẽ nhếch lên.
" Uyển Nghi, nhìn thái độ của muội như vậy, chẳng lẽ muội
chính là tiểu thiếp của nhị vương gia sao ? "
" Đúng vậy, muội chính là tiểu thiếp của nhị vương gia
mà mọi người đang bàn tán. " Uyển Nghi khẽ mỉm cười, vẻ mặt bình thản như
không có gì. Tử Y là tỉ tỉ của cô, cô cảm thấy không cần giấu làm gì.
Tử Y ngẩn người ra một lúc, khuôn mặt thoáng lên vẻ trầm
ngâm.
" Vậy bây giờ muội tính sao ? Ba người định đi đâu
"
" Đêm nay bọn muội sẽ nghỉ trọ ở đây, sáng sớm mai sẽ
lên đường. Bọn muội định sẽ đến Nguyệt quốc "
" Nguyệt quốc ? " Tử Y thoáng có chút ngạc nhiên,
cái tên Mộ Dung Phong này đưa muội muội của cô đến Nguyệt quốc là có ý đồ gì
đây ? Cô nhìn Uyển Nghi một cái, không chừng muội muội của mình sắp rơi vào hậu
cung của hắn mà không biết. Rồi cô lại quay sang nhìn Mộ Dung Phong, hắn đang
nhìn cô, nở một nụ cười bí ẩn, có lẽ hắn cũng biết là cô đang nghĩ gì.
" Oa, Mỹ nhân, quả là mỹ nhân " Một giọng nói khả ố
vang lên sau lưng họ. Kéo theo đó là một tràng cười hết sức thô tục của bọn hạ
nhân theo hầu.
Một tên nam nhân thân vận một bộ y phục màu huyết dụ, trên
tay cầm một cây quạt phe phẩy_giả danh tri thức. Đuôi mắt xếch như mắt
cáo_gian, môi mỏng, ở mép còn có một nốt ruồi nhỏ_điêu. Ánh mắt chứa đầy dục vọng
và thèm khát_dâm. Tổng kết lại, trong đầu Uyển Nghi hiện lên hai chữ : đê tiện,
ba chữ : rất đê tiện ,bốn chữ : cực kì đê tiện, năm chữ :đê tiện không giới hạn.....
Hắn ta chính là Trần Di Dung, con trai độc tôn của Trần Ngạo,
hắn và cha hắn ỷ quyền thế của mình mà ức hiếp bá tánh, chèn ép dân lành vô tội.
Bắt con gái nhà người khác về làm vợ, có thể nói, không có việc xấu nào mà hắn
không dám làm.
Hắn vốn đã có một chính thê, hai bình thê, mười bảy tiểu thiếp
nhưng bản tính hắn háo sắc, vẫn luôn tìm cách rình bắt những cô gái đẹp về làm
vợ. Hôm nay tình cờ nhìn thấy ba nữ nhân xinh đẹp ngồi chung một bàn, dòng máu
dê pha cẩu trong người hắn nổi lên, muốn bắt bọn họ về làm tiểu thiếp của hắn.
Mọi người xung quanh nhìn thấy như vậy trong đầu đều hiện
lên một suy nghĩ : Tên khốn Trần Di Dung này độc ác, khốn khiếp nhưng ngu dốt
thì có thừa. Hắn chưa từng nghe qua danh tiếng của Tử Y sao mà dám cợt nhả với
nàng ta ? Đừng nói là bách tính của Di quốc, ngay cả c