
nh, không phải
giọng nói quen thuộc của Hỷ nhi, Uyển Nghi không kịp suy nghĩ mà lập tức phản ứng
" Tên khốn nào thế ? Dở hơi à ? Để yên cho người ta ngủ chứ ? "
Vừa mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt của Nam
Cung Thiên đang cố nín cười, cô cảm thấy mặt mình nóng bừng. A, thật là mất mặt
quá đi
" Ta biết, ta chỉ muốn nhắc nàng là đã đến nơi rồi
thôi. "
" Ha ha, ra là đến rồi, thất lễ quá, chúng ta xuống xe
thôi " Uyển Nghi không chờ cho Nam Cung Thiên kịp phản ứng liền nhảy xuống
xe ngựa ngay lập tức, Uyển Nghi, ngươi điên rồi, sao lại dám mắng hoàng thượng
là tên khốn chứ?
" Woa, đẹp quá, đúng là tiên cảnh nhân gian " Uyển
Nghi lập tức thốt lên đầy cảm thán. Cả một rừng hoa đào, màu hồng phấn như phủ
khắp trời, cánh hoa đào bay phất phơ trong gió, cảnh tượng đẹp như vậy trước
đây chỉ được nhìn thấy trên ti vi thôi.
Nam Cung Thiên chắp hai tay ra đằng sau, khoan thai tiến lại
gần phía cô " Rất đẹp phải không ? Nơi này vốn là vườn hoa của hoàng gia,
nhưng đến mùa hoa nở vẫn cho phép người dân tới đây thưởng hoa. " Đột
nhiên, Nam Cung Thiên đưa tay lên đầu Uyển Nghi, lấy xuống một bông hoa đào.
" Nhìn xem, hoa đào tuy rất đẹp, nhưng vẫn không đẹp bằng người. "
" Tôi biết " Uyển Nghi cười hì hì.
Hai người đi vào sâu trong vườn đào, trên đường đi gặp phải
không ít ánh mắt ngưỡng mộ.
" Nhìn xem, nam nhân kia thật đẹp trai quá đi "
" Phải, chỉ tiếc là đã có ý trung nhân rồi "
" Đúng vậy, cô nương kia cũng thật là xinh đẹp, rất xứng
đôi "
Người ngưỡng mộ cũng có, người ghen tị cũng nhiều, hai người
họ cũng không thèm để tâm mấy, chỉ mỉm cười cho qua. Sống trên đời này mà có
gương mặt đẹp, đúng là một lợi thế.
" Ta nghe Nguyệt nhi nói, dạo này tình cảm của nàng và
hoàng huynh rất tốt ? " Nam Cung Thiên đột nhiên quay sang hỏi Uyển Nghi.
" ừm, cứ cho là vậy đi " Uyển Nghi ậm ừ trả lời.
" Uyển Nghi, nàng có yêu hoàng huynh của ta không ?
" Nam Cung Thiên bỗng nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của
Uyển Nghi, hỏi nghiêm túc.
" Yêu ? " Uyển Nghi trợn mắt lên nhìn Nam Cung
Thiên. Tuy rằng hôm qua cũng có nghĩ qua điều này, nhưng khi nghe có người hỏi
tới, cô vẫn không tránh khỏi kinh ngạc. Từ khi đến thế giới này, cô đã cố quên
đi vết thương trong lòng mình, cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có thể yêu thêm một
người nào đó, nhất là Nam Cung Việt. Yêu ? Liệu cô có yêu Nam Cung Việt không ?
Trong thoáng chốc, hình ảnh của Sở Hạo bỗng hiện lên trong tâm trí cô. Cô khẽ lắc
đầu, nở một nụ cười chua chát.
" Ta sớm đã quên tình yêu là gì rồi " Cô không biết
tình cảm của mình hiện giờ với Nam Cung Việt là như thế nào, cảm giác lúc ở bên
cạnh hắn và lúc ở bên cạnh Sở Hạo rất khác nhau. Cô sợ mình sẽ yêu, sẽ lại đau
khổ thêm một lần nữa.
" Nghe nàng nói giống như thể nàng đã từng yêu một ai
đó và bị phản bội vậy " Nam Cung Thiên khẽ nhíu mày, chỉ có những người đã
trải qua đau khổ trong tình yêu mới nói câu đó, đến năm nay nàng mới được gả
cho hoàng huynh, giờ mới có 15 tuổi, chẳng lẽ trước đó nàng đã từng yêu ai đó
sao ?
" A, không có " khiếp ! sao tinh thế ? Cô hoàn
toàn quên mất rằng giờ mình không phải Dương Uyển Nghi 25 tuổi mà là Dương Uyển
Nghi 15 tuổi, tuy thời này con gái lấy chồng sớm nhưng cô tiểu thư này chắc
không thể biết yêu sớm như thế. " Ý tôi muốn nói là giờ tôi đã là tiểu thiếp
của vương gia, cả đời này chỉ có thể là nữ nhân của hắn, có yêu hay không không
còn quan trọng nữa. Vả lại, nếu giờ tôi mà yêu một người khác mà không thể ở
bên cạnh người đó, như vậy chẳng phải sẽ khiến cho bản thân đau khổ sao ? Vì vậy
từ lúc trở thành tiểu thiếp của vương gia, tôi đã dặn mình là phải quên tình
yêu là gì rồi."
Quên? Nếu nàng có thể nhớ, liệu nàng có thể yêu ta không ?
Nam Cung Thiên rất muốn hỏi Uyển Nghi câu đó, nhưng lại nghẹn lại, không dám hỏi.
" Vả lại, chắc tôi sẽ không yêu hắn đâu, hắn vừa đáng
ghét, vừa biến thái lại còn háo sắc nữa. " Uyển Nghi dẩu môi lên nói.
" Biến thái ? Háo sắc ? Ha ha ha, Uyển Nghi , đây là lần
đầu tiên ta nghe có người nói hoàng huynh như vậy đấy " Nam Cung Thiên cười
lớn, nếu hoàng huynh mà nghe được những lời này, không biết mặt huynh ấy sẽ
chuyển sang màu gì.
" Không phải sao ? Những 3 tiểu thiếp thì có thể cho
qua đi nhưng ta mới 15 tuổi cũng không bỏ qua, vậy không phải háo sắc thì là gì
? Cứ như người có phải là tốt không ? Không phải là người mình yêu thì sẽ không
lấy, như vậy mới là người đàn ông tốt. "
Người đàn ông tốt, người dàn ông tốt, trong tim Nam Cung
Thiên chấn động, nếu nàng không phải là hoàng tẩu của hắn, nếu hắn gặp nàng sớm
hơn, hắn sẽ lập tức đưa nàng về cung, phong nàng làm hoàng hậu. Nhưng rốt cuộc
hắn vẫn chọn cách im lặng.
" Uyển Nghi, nàng hiểu lầm hoàng huynh rồi "
" Hiểu lầm cái gì chứ ? "
" Hoàng huynh không phải muốn lấy nhiều tiểu thiếp đâu.
Năm năm trước, hoàng huynh rất yêu một người con gái, họ đã thề nguyền với nhau
sẽ ở bên nhau trọn đời. Nhưng có một hôm, một đám hắc y nhân đã bắt cóc cô gái ấy,
định hủy đi trinh tiết của cô ấy, khiến cô ấy không