Tứ Tiểu Thiếp Của Nhị Vương Gia

Tứ Tiểu Thiếp Của Nhị Vương Gia

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326400

Bình chọn: 9.5.00/10/640 lượt.

húc tụng nhau thôi, cô không có hứng thú.

" Được, nàng đi đi "

" Đa tạ vương gia " Uyển Nghi hành lễ, đang định rời

đi, bỗng nhớ ra một điều liền à lên một tiếng rồi quay lại, dùng hai tay nâng mặt

hắn, hôn một cái vào má. " Cái này là quà mừng sinh thần của ngươi "

Cô thì thầm bên tai hắn rồi nở nụ cười rời đi. Cái này là cô thay mẫu hậu tặng

cho hắn.

Mọi người đều ngạc nhiên đến ngẩn cả người, Nam Cung Nguyệt

khẽ liếc thấy mặt Nam Cung Việt thoáng ửng đỏ thì khẽ cười " Tỉ tỉ à, tỉ

cũng bạo thật đó. "

~~~~~~~~~

" Tiểu thư, không phải người tới dự sinh thần của vương

gia sao? Sao lại về sớm như vậy ? "

" Aiiiiii, ta thấy hơi mệt nên về trước. " Uyển

Nghi phẩy tay

" Nô tì tham kiến vương gia. " Hỷ nhi đột nhiên

hành lễ. Uyển Nghi ngạc nhiên xoay người lại, sao hắn lại tới đây.

" Đi ra ngoài. " Nam Cung Việt phẩy tay.

" Vâng " Hỷ nhi mỉm cười, liền nhanh chóng ra

ngoài đóng cửa lại.

" Vương gia, sao người lại tới đây? Chẳng phải nên ở

bên ngoài dự tiệc sao ? " Uyển Nghi ngây ngốc hỏi.

" Ta là đến đây đòi quà. " Nam Cung Việt lạnh lùng

khoanh tay lại, đứng dựa vào bàn.

" Qùa ? Chẳng phải vừa tặng rồi sao ? " Cô vẫn

không hiểu.

Ngón tay Nam Cung Việt ám muội xẹt qua mặt Uyển Nghi, khẽ nở

một nụ cười tà mị " Đó mà gọi là quà sao ? Nếu muốn tặng quà cho bổn vương

thì ít nhất cũng nên tặng cái gì có giá trị một chút. " Liền lập tức kéo

cô hướng về phía giường.

" Vương gia, mọi người đang chờ ngoài kia " Cô khổ

sở bám chặt lấy mép cửa, nhất quyết không chịu buông.

" Kệ họ " Nam Cung Việt vẫn tiếp tục kéo.

" Vương gia, người ta không muốn. " Tay của cô sắp

tuột ra rồi.

" Ta muốn " Nam Cung Việt kéo mạnh một cái, tay của

cô liền tuột ra, liền bế cô ném thẳng xuống giường.

Aaaaaaaaaaaaaaaaaa, đồ háo sắc, người ta không muốn đâu , bỏ

ta ra, Nguyệt nhi, hoàng thượng, các vị vương gia, cứu taaaaaaaaaaaa..........



Uyển Nghi mệt mỏi mở hé mắt ra, sắc trời bên ngoài đã tối, hắn

ăn nàng suốt cả buổi trưa, không biết là bao nhiêu lần nữa ( Chứng tỏ là nhiều

đến nỗi không nhớ nổi ) Thật là bất công, tại sao cùng làm một việc như nhau,

mà hắn thì thấy thoải mái, còn cô thì mệt đến như vậy chứ ? Nhìn thấy đống y phục

bị xé tan nát vứt ở dưới đất, cô thầm than khổ trong lòng. Tại sao ? tại sao quần

áo của hắn thì hắn cởi, còn của cô thì hắn xé chứ, tiếc quá đi, cứ thế này thì

sớm muộn gì y phục của cô cũng bị hắn xé rách hết. Aaaaa...Uyển Nghi, sao ngươi

ngu đến thế chứ ? Cả hai lần đều tự động dâng mình cho hắn ăn. Cô chỉ muốn thay

mẫu hậu tặng quà cho hắn chứ đâu có muốn thay mẫu hậu dâng thân cho hắn. Cô

hung hăng quay ra trừng mắt nhìn hắn. Khuôn mặt đang ngủ của hắn trông hiền hòa

hơn rất nhiều so với lúc thức, sống mũi cao thẳng tắp, làn da đẹp mịn màng. A,

thật đẹp trai quá đi . Rốt cuộc là không biết từ lúc nào trừng mắt nhìn đã trở

thành mê muội nhìn, cô cứ ngắm hắn một cách ngây ngốc, suýt thì chảy nước miếng.

" Ngắm đã chưa ? Ta tự biết bản thân mình rất tiêu sái

anh tuấn rồi, nàng không cần si mê đến ngây ngốc vậy đâu. " Nam Cung Việt

bỗng dưng lên tiếng, mắt vẫn không thèm mở ra. Ax, hắn tỉnh dậy từ lúc nào chứ

? Nam Cung Việt mở mắt, nhìn cô ma mãnh nói " Muốn nữa sao ? "

Uyển Nghi đỏ hết cả mặt, tức giận cầm cái gối phi thẳng vào

mặt Nam Cung Việt " Muốn cái đầu ngươi ấy, mệt chết ta rồi "

Nam Cung Việt bị cả cái gối đập vào mặt nhưng lại không tỏ vẻ

gì là tức giận, thậm chí còn khẽ mỉm cười, liền choàng tay qua ép đầu của cô

vào lồng ngực rắn chắc của mình . " Hôm nay nàng gan thật đấy, dám nhục mạ

bọn họ trước mặt mọi người. "

" Ngươi nói gì cơ ? Ta không hiểu. " Uyển Nghi giả

vờ ngơ ngác hỏi, người thông minh là người phải biết giả ngu đúng lúc.

" Còn dám chối ." Nam Cung Việt khẽ nhéo mũi cô,

trên mặt lộ vẻ yêu chiều.

Uyển Nghi vô thức dụi đầu vào ngực hắn, tham lam hít mùi

hương nam tính trên người hắn " Không ra ngoài sao ? Mọi người đều đang đợi.

"

" Kệ họ , năm nào cũng chỉ là xem múa hát rồi uống rượu

thôi, có gì đáng xem đâu, vả lại..." Hắn nhẹ vuốt cái cằm nhỏ nhắn của cô

" ....họ có vẻ rất đắc ý khi ta ở đây. "

Uyển Nghi đỏ bừng mặt, a, thật xấu hổ quá đi, ngày mai Nam

Cung Nguyệt sẽ trêu chọc ta chết mất, còn hoàng thượng và các vị vương gia nữa,

sau này ta làm sao còn mặt mũi mà gặp họ. "

" Lúc này..." Nam Cung Việt nâng cằm cô lên, nhìn

thẳng vào đôi mắt to trong trẻo, khẽ âu yếm thì thầm bên tai " .....ta chỉ

muốn được như thế này, ôm nàng thật chặt. " Giọng nói ôn nhu dịu dàng như

rót mật vào tai Uyển Nghi, bàn tay siết chặt eo cô, ôm cô thật chặt không một

khe hở khiến cô cảm thấy da đầu tê rần, cả người như có dòng điện chạy qua. Đôi

bàn tay cũng bất giác vòng qua ôm lấy eo hắn, khẽ mỉm cười. Không hiểu sao, cô

cảm thấy thật hạnh phúc.

~~~~~~~~~~~~

" Tỉ tỉ, tỉ nhìn kìa. " Nam Cung Nguyệt hào hứng

chỉ về phía xa, có một đám người đang mãi võ " Tỉ tỉ, chúng ta tới đó xem

đi. "

" Muội và Hỷ nhi tới đó xem đi, ta muốn qua cửa hiệu

kia xem y phục " Uyển nghi chỉ tay về một cửa hiệu quần áo ở gần đó, cô

nghĩ mìn


Lamborghini Huracán LP 610-4 t