XtGem Forum catalog
Tù Phi Tà Vương

Tù Phi Tà Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210522

Bình chọn: 9.00/10/1052 lượt.

Nàng rất thích mái tóc dài của Hoa Mị Nô, mềm mại óng mượt rất

xứng với dung nhan của nàng, cũng khó trách tên nàng là Mị Nô. Một con

người quá mức yếu đuối thì nhất định không thể sống nổi ở cái thời đại

này!

- Ngươi cũng phải đi!

- Cái này là trách nhiệm của ta sao? – nàng hỏi lại một câu.

Hiên Viên Khanh Trần không đáp, ngược lại đi tới cầm lấy cây lược gỗ trong tay nàng giúp nàng chải tóc.

- Ngươi tránh ra, tự ta làm lấy! – nàng nói rồi muốn giật lại cây lược song bị hắn ngăn lại.

-

Chính ngươi nói cô vương không được bức bách muốn ngươi nhưng không có

nói cô vương không được làm những chuyện khác. – hắn cười tà mị, nàng im lặng không phản kháng.

Ngón tay chạm tới, như mặt nước mềm dịu, mang theo cảm giác man mát nhè nhẹ, một mùi hương lượn lờ trong không khí. Mái tóc dài nằm im trong tay hắn được búi lên gọn gàng, hắn tùy tay cài lên một cây trâm cho nàng.

Trong gương đồng, ánh mắt của nàng và hắn tương đối, đồng thời hiện lên trong mặt gương là một dung nhan tuyệt sắc.

-

Thứ tầm thường! – nàng buột một tiếng. Hắn tặng không ít đồ trang sức

quý báu, nàng cũng không có trả lại mà đem chúng cất đi để chuẩn bị dùng trong lúc chạy trốn sau này!

-

Thứ tầm thường?! – hắn cười. – Trên thế gian này có cái gì mà không tâm

thường? – không đợi Cảnh Dạ Lan đáp lại, hắn kéo nàng lên nói như ra

lệnh. – Mau thay y phục rồi theo cô vương ra ngoài.

Không lâu sau Cảnh Dạ Lan thay quần áo xong bước ra, bộ y phục cưỡi ngựa màu

đỏ thắm làm nổi bật hai gò má nàng, nhìn qua thực khiến cho người ta say lòng, bồn chồn tay chân. Trong mắt Hiên Viên Khanh Trần hàm chứa ý

cười:

- Ngươi muốn cưỡi ngựa!?

- Đúng thế!

- Lại đây! – hắn vươn tay, kéo Cảnh Dạ Lan tới bên cạnh và chỉ vào một con ngựa cách đó không xa.

-

Là nó! – nàng lạnh nhạt nhìn hắn. Đây là một con ngựa rất tuyệt, trong

cuộc sống Hiên Viên Khanh Trần đối đãi với nàng không thiếu cái gì nhưng hắn kỵ nhất chính là thứ này, trừ bỏ ngoài hắn thì không có một ai khác có thể khống chế nó. -

Ngươi cưỡi cùng cô vương! – đột nhiên hắn ôm nàng đi tới phía con ngựa.

Hắn ôm rất nhanh, mỗi một bước ánh mắt hắn không hề rời khỏi khuôn mặt

Cảnh Dạ Lan, thậm chí khóe miệng cong gợi lên ý cười thản nhiên.

Hừ, sợ nàng cưỡi ngựa bỏ trốn chứ gì! Bây giờ mỗi một khắc Hiên Viên Khanh

Trần ở cùng chỗ với nàng thì còn phải nghiêm khắc phòng bị để không để

cho nàng có cơ hội chạy trốn.

-

Ta có chạy cũng không thoát, vương gia cần gì phải lo lắng?! – nàng nói

đùa cợt. Tâm tư kín đáo của Hiên Viên Khanh Trần đúng là nằm ngoài dự

kiến của nàng, không có hành động gì với nàng nhưng cũng không cho nàng

một cơ hội có thể trốn đi.

-

Ngươi đó, đúng là một tiểu yêu tinh có cánh nhưng mà cô vương lại thích

nhất là được bẻ gãy chiếc cánh của những kẻ muốn bay đi! – hắn cười tà

mị, cánh tay bên hông nàng khẽ nhéo một cái.

- Ngươi… – Cảnh Dạ Lan trừng mắt nhìn hắn. Xưa nay nàng sợ nhột, ngay cả cái nhược điểm nho nhỏ này cũng bị hắn phát hiện được.

Hắn mặc kệ Cảnh Dạ Lan trừng to mắt liếc mình đầy căm tức, chỉ lạnh lùng

lót một miếng da cừu vào yên ngựa rồi đem nàng đặt ở lưng ngựa sau đó

mới xoay người nhảy lên.

-

Tính tình của Mặc Câu rất ngang ngược, nó không thích người lạ cưỡi mình nhưng mà có cô vương ở đây thì ngươi không cần lo lắng. – một tay hắn

cầm dây cương còn một tay thì ôm lấy eo nàng, cơ hồ đem nàng nhét vào

trong ngực mình. Cằm hắn tựa vào đầu vai nàng, miệng dán vào bên tai

nàng, nói thầm.

-

Ta biết, lần trước bị ngươi bắt về ta đã lĩnh giáo qua ngựa của ngươi và người của ngươi, quả là có nhiều ngang ngược, táo bạo. – lần trước Hiên Viên Khanh Trần đúng là có ác ý muốn gây xóc nảy khiến cho nàng thất

điên bát đảo, khói chịu cả nửa ngày không hết.

Hắn nghĩ tới lần trước, ý cười trên mặt lập tức biến mất, mày nhíu lại:

-

Lúc ở cùng cô vương không được nhắc tới nam nhân khác, khảo nghiệm sự

kiên nhẫn của cô vương không phải là một chuyện tốt! – nói xong, hắn

trừng phạt hôn xuống cổ nàng.

-

Ta không có nói tới, ngươi cũng không được làm quá! – Cảnh Dạ Lan giãy

dụa, trên gương mặt nhịn không được mà nổi lên một tầng mây hồng. Chẳng

phải chỉ có mình hai người, phía sau còn có binh mã đi theo hắn nữa, thế mà hắn dám động tay động chân với nàng.

Hắn cười thầm, vừa rồi nàng vì cử chỉ thân mật mà đỏ mặt.

- Được, chỉ cần ngươi không chọc cô vương thì cô vương nhất định sẽ không phát hỏa!

Lập tức, hai chân thúc nhẹ vào hông Mặc Câu, một tiếng giá uy vũ vang lên,

Mặc Câu ngóc đầu hí dài rồi chạy đi. Hắn chọn đi đường bằng phẳng. thậm

chí khi gặp những đoạn gập ghềnh hắn còn đi vòng vo qua né tránh.

Cảnh Dạ Lan hờ hững nhìn xung quanh, trong lòng thì âm thầm nhớ kỹ dấu hiệu

bên đường. Đi đã lâu mà thấy đoàn người vẫn chưa có ý dừng lại, nàng

thoáng nghĩ hay là Hiên Viên Khanh Trần có ý định đi tới tận biên giới

hả?!

Hơi lạnh mùa đông vẫn còn dư âm, gió lạnh thổi ào ào tới như cắt vào da

thịt. Tuy rằng ánh mặt trời chiếu rọi khắp nhưng Cảnh Dạ Lan vẫn phải

nheo mắt lại, đem mặt xoay qua một bên.

-

Đem mặt quay qua đây, tự