
guyệt còn chưa chủ động xuất binh thì ngày
đó hắn còn phải án binh bất động chỗ này. Hắn cũng có thúc giục Vô Ngân
vài lần song chuyện về giải dược vẫn không có chút tiến triển.
Thời buổi rối loạn..
- Làm sao mà ngươi đứng đây thở dài? – thình lình, Vô Ngân
xuất hiện phía sau hắn như hồn ma. Y mặc một thân hắc y kín mít, bộ dáng phong trần mệt mỏi, dường như đã đi một đoạn đường rất dài và rất lâu.
- Ngươi đã đi đâu, nhìn bộ dạng cứ như mệt sắp chết đến nơi rồi.
- Ở đây buồn quá nên đi chung quanh chút. Có vài tin tức
ngoài ý muốn, ngươi có muốn nghe không? – Vô Ngân cười mị hoặc nhìn nam
nhân trước mặt, hứng thú hỏi.
Hiên Viên Khanh Trần cười lạnh nhạt. Trong lòng Vô Ngân cũng đang đè
nén gánh nặng giống như hắn, tin tức y mang về nhất định rất quan trọng. Bằng không, y sẽ không tự mình đi ra ngoài lâu như vậy.
- Ngươi chắc là muốn nói sao?
- Đương nhiên, vì đó là chuyện về ngươi, ta cất giấu làm
cái gì. – y chậm rãi cởi áo choàng, xoa xoa đầu vai đau nhức, chốc chốc
thoải mái xuýt xoa thoải mái.
- Chuyện về ta? – khó thấy được bộ dáng nghiêm chỉnh của y
nên Hiên Viên Khanh Trần cũng nói đùa lại. – Bình thường, chuyện của ta
nhất định sẽ liên quan tới nữ nhân, ngươi muốn nói với ta chuyện như vậy hả?
- Ừm! – Vô Ngân chậm rãi đáp. – Khanh Trần, ngươi có biết
gần đây vì sao Lâm Tông Càng lại có nhiều hành động nhỏ như vậy không? – đồng mâu mê người lóe lên ánh nhìn sắc bén.
- Không biết. Nhưng ta cũng hiểu được có chỗ kỳ quái, từ
khi nào mà hắn có kiên nhẫn như vậy?! – nghe Vô Ngân hỏi, hắn cũng tự
cân nhắc một vài chi tiết nhỏ.
- Người ta phái đi thu thập được một ít tin tức, nói rằng
có một nữ tử thường xuyên ra vào quân trướng của hắn. Có khi một vài đề
nghị của nàng ta đều có thể tác động tới Lâm Tông Càng. Có điều, nàng ta là ai thì ta chưa biết, nhưng với những dấu hiệu thu được thì hết thảy
mọi động tác lớn nhỏ của nàng hình như đều hướng về phía ngươi. – ngón
tay thon dài của y day day thái dương, bao vấn đề cứ xoay tròn trong
đầu. Trên đường trở về, y cũng tự hỏi mình câu hỏi tương tự.
Người này khá quen thuộc với Hiên Viên Khanh Trần, mấy kỹ xảo nho nho đó tuy không có tác dụng lớn nhưng để lâu dài thì cũng không phải
chuyện đùa.
Trong lòng Vô Ngân cũng thầm đoán ra một người, nhưng dù đúng là
nàng, với tình trạng thân thể như vậy nếu không có phần giải dược còn
lại trong tay y, dựa vào bản lĩnh của mình cũng không thể nào chống đỡ
được việc thường xuyên bị tra tấn vì độc dược phát tác. Khanh Trần xuống tay cũng đủ ngoan độc!
Có điều, không có nắm chắc mười phần thì Vô Ngân cũng không thể tự mình phán đoán chính là nàng được!
- Việc này ta cũng không thể biết được, có lẽ giữa ta và
nàng từng có chút qua lại. Nhưng, có thể đứng phía sau Lâm Tông Càng thì cũng phải là một nữ tử có năng lực.
- Chuyện của hắn thì ta sẽ tiếp tục điều tra. Còn có một
việc nữa, đó là… – Vô Ngân không nói hết lời mà lấy ra từ trong ống tay
áo một phong thư đưa cho Hiên Viên Khanh Trần.
- Thu Thủy đang trong tay Lâm Tông Càng! – Hiên Viên Khanh
Trần nhíu chặt mày. – Chuyện này xảy ra khi nào? Sao ngươi không nói
sớm?
- Trước ngày rời đi thì ta nhận được tin. Ta không nói với
ngươi vì một khi chưa nắm rõ được chuyện đang điều tra thì ta không hy
vọng đả thảo kinh xà.
- Có ý gì, Vô Ngân? Việc này thì có liên quan gì tới Thu
Thủy? – Hiên Viên Khanh Trần có điểm khó hiểu. Gần đây Vô Ngân cứ tỏ ra
thần thần bí bí, khó khăn lắm mới gặp mặt y được. Không biết y đang điều tra cái gì nữa.
- Hiện tại có nói cho ngươi cũng chẳng được gì. Lần trước
Thu Thủy được đưa về Bắc An, trên đường đi quân tử sĩ của chúng ta bị
thương vong và tổn thấy rất nghiêm trọng. Việc đó do Lâm Tông Càng đã hạ thủ, mục đích duy nhất chính là bắt Thu Thủy đi. Chuyện này rất kỳ
quái. Hắn cũng không dùng Thu Thủy để uy hiếp chúng ta mà lại giao cho
Hiên Viên Triệt. Ngay từ đầu, ta cho rằng đó là ý của Hiên Viên Triệt
nhưng ngẫm lại thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Có điều, không
đúng chỗ nào thì ta còn chưa làm rõ ràng được. Còn một việc, Hiên Viên
Triệt giao quyền binh tướng cho hắn, tuy hổ phù thật đang trong tay ta,
đồ của hắn là giả nên cũng không thể tùy ý phát binh, nhưng hắn không có ý trở về. Ngược lại còn cố ý lưu lại, thêm chuyện hắn không nắm lấy cơ
hội lợi dụng Thu Thủy, ngươi không cảm thấy kỳ quái ư?
Hiên Viên Khanh Trần cũng gật đầu tán thành với nghi vấn của Vô Ngân. Về công về tư, theo tính tình của Lâm Tông Càng thì hắn nhất định sẽ ra mặt khiêu khích. Đằng này, chẳng những hắn không làm thế mà còn chiếu
cố Thu Thủy trong quân doanh.
- Là muốn ta chủ động đi tìm hắn? – Hiên Viên Khanh Trần
lạnh lùng cười. – Xem ra, hắn vẫn hy vọng ta là kẻ chết trước!
Chương 295
Vô Ngân chớp mắt mấy cái, tư lự một lát rồi gật đầu:
- Ngươi quyết định thế nào?
- Nếu Lâm Tông Càng muốn gặp ta như vậy thì đương nhiên ta muốn đi rồi.
Khóe miệng Hiên Viên Khanh Trần gợi lên ý cười, tầm mắt quét về phía
quân đội Đại Nguyệt chiếm đóng. Đồng mâu từ từ nheo lại, ánh mắt sắc bén có thể giết