
g ngờ công phu ra tay của nàng lại nhanh như vậy, trong lòng Tô Tĩnh Uyển oán hận chính mình, rốt cuộc là bản thân đang
bối rối cái gì chứ?
Không phải rõ ràng hiểu người này không phải là kẻ đã
chết đó, nhưng trong lòng lại không ngăn được cơn khủng hoảng đang nhen
nhóm, mới làm cho nàng vốn bình tĩnh lại bối rối khi ra tay, sai lầm một bước hối hận là đã trể.
“Đương nhiên không phải, là vừa rồi ta đối với quận chúa có điểm vô lễ, A Cảnh muốn bồi tội cùng quận chúa, quận chúa…”
“Bồi tội thì không cần, ngươi tránh ra nhanh một chút là được” hết nữa cánh tay đã mất cảm giác, sẽ không bao lâu nữa độc tố
sẽ lan ra toàn thân, trong vòng một canh giờ phải được ăn giải dược,
nàng cũng không dám chắc nàng có tự cứu được mình khô. “Tránh ra!” Mặt
nàng trắng bệch, khớp hàm run rẫy, căm tức nhìn người trước mặt.
“Ta sẽ tránh ra a, nhưng không là bây giờ, quận chúa
không có chuyện cũng muốn giết người, A Cảnh đương nhiên phải tự bảo vệ
mình, bằng không để quận chúa trở về , ta còn mạng để sống sao.” Nghe
thì giống như đang đàm điều kiện, nhưng lại rõ ràng không chịu thả
người.
“Bản quận chúa mà chết tại chổ này, thì xem ngươi làm sao tránh được không liên quan.”
“Ta nếu muốn giết ngươi, vì cái gì lại giết tại vương
phủ này chứ, không phải tự tìm phiền toái sao!” Cảnh Dạ Lan liếc mắt
lạnh lùng, nàng không thể ngừng run run, nhưng lại cố cho nàng ta không
nhận ra.
“Ngươi muốn cái gì?” Tô Tĩnh Uyển thiếu kiên nhẫn, Cảnh
Dạ Lan căn bản không cần biết nàng sống hay chết, cái hứng thú chính là nhìn nàng chịu đựng tra tấn.
“Ta cái gì cũng không muốn, chính là muốn xem quận chúa
bộ dáng đau đớn sẽ như thế nào thôi.” Nàng mở bàn tay, trong đó có một
chiếc kim tựa như lông trâu, lấp lánh. “ Xem thử tư vị bị người ta ám
toán khổ sở đi.”
Tô Tĩnh Uyển trừng lớn dôi mắt, giọng nói không khỏi căng thẳng vài phần: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“A Cảnh, ngươi phải nhớ kỷ lấy đấy.” Nàng mỉm cười, bước đến gần nàng ta, nhìn Tô Tĩnh Uyển run rẩy, đôi mắt to tròn lại ánh lên ý cười lạnh lùng.
Thu Thủy ở trong lòng hắn nặng nề ngủ, Hiên Viên Khanh
Trần thật cản thận đem nàng đặt ở trên giường, nhẹ nhàng đắp chăn mới
bước ra khỏi phòng.
Xoay người, hắn chăm chú nhìn bóng người trong uyển thấp giọng nói: “Như thế nào lại là ngươi?” Hiên Viên Khanh Trần có chút
ngoài ý muốn, lại lười nhác ngắm liếc y mắt một cái.
“Bắc An Vương, ta chờ ngươi đã lâu” Một thân y phục bạch sắc đứng trong gió, trên mặt Tô Vân Phong là ý cười thản nhiên lẫn đâu
đó một tia mệt mỏi.
“Nếu là vì nàng, ngươi không cần phải nói nữa, nàng, đã
định là của ta rồi.” Hiên Viên Khanh Trần giương mày tà mị chăm chú nhìn vào Tô Vân Phong.
“Hoa Mị Nô đã mất, nàng là A Cảnh.”
“Mặc kệ nàng là ai, đều là nữ nhân của cô vương, ngương
vĩnh viễn đừng nghĩ chạm vào nàng.” Gương mặt cùng con ngươi kim sắc
cuồng ngạo tự tin tỏa ra tia sáng nhiều màu.
“Nếu ta nói muốn cùng ngươi cạnh tranh công bằng, ngươi dám chấp nhận không?”
cạnh tranh? !
Hiên Viên Khanh Trần có chút kinh ngạc, có thể làm cho
Tô Vân Phong đưa ra quyết định như thế, xem y đã cố ra phải chiêu mạnh
nhất rồi. Bất quá, hắn không muốn là chuyện không công! Nghĩ đến đó hắn
cười giảo hoạt “Cô vương sợ ngươi thua ngục ngã không dậy nổi thôi.” Nụ
cuwoif gian ngoan đầy vẻ đắc ý lộ ra.
Tô Vân Phong không cho là đúng: “Ta Tô Vân Phong thua
hay thắng còn là chuyện phía trước, ngươi chỉ cần nói chấp nhận hay
không” Y bỏ lỡ rất nhiều lần, luôn dùng rất nhiều cớ để tự thuyết phục
mình buông tay nàng ra, mà khi y vô tình cứu nàng đang hấp hối từ trong
tuyết ra, thì y đã thề sau này sẽ không nguyện ý viện cớ để buông tay
nàng nữa.
.
A Cảnh, nàng không yêu ta cũng không sao, ta sẽ chờ nàng chầm chậm yeu ta, nàng muốn gì cũng được, chỉ cần nàng đồng ý làm bạn
bên ta mãi mãi, nếu ta cũng giống như Hiên Viên Khanh Trần cố đem nàng
giam lại bên người, có lẽ đến ngày nào đó, nó sẽ thành hiện thực thì
sao.
Thực sự yêu thì không thể dễ dàng bỏ cuộc, mới hiểu người đó trọng
yếu thế nào, ta cũng vậy, lúc này mới hiểu được vì sao y lại để nàng
thành quân sư là vì muốn giam cầm nàng trong phạm vi của hắn.
Độc tố nhanh chóng chạy khắp người, Tô Tĩnh Uyển vô lực ngồi phịch
xuống đất, trong đáy mắt là hình ảnh phản chiếu đôi mắt băng sương của
nàng.
- Hừ! – trên gương mặt tái nhợt của nàng ta hiện lên từng đường màu
đen ẩn ẩn nhưng vẫn nổi ý cười mỵ hoặc như thường. – Đừng giả thần giả
quỷ nữa, rốt cuộc ngươi là ai? – cho dù trong lòng đang lo lắng không tự chủ dần dần khuếch tán ra nhưng nàng ta vẫn mạnh mẽ chấn an tinh thần.
- Quan trọng không? – Cảnh Dạ Lan thong thả nói, đôi mắt nheo lại
phụt ra hàn quang, xem ra độc tố đã bắt đầu phát rồi. Cảnh Dạ Lan cười
khẽ, ngồi xuống trước mặt Tô Tĩnh Uyển. – Quận chúa, mùi vị dễ chịu
không?
Một lát nữa thì nàng ta chắc chán sẽ đau đớn hơn nhiều, còn nàng thì chỉ cần đứng nhìn, ánh mắt lạnh lẽo.
Trên đôi môi dần rút đi huyết sắc, tràn ra một đường máu đen từ khóe
miệng rồi chạy uốn lượn xuống, hàm răng hơi mở ra, máu đen lập tức ào ra qua nh