XtGem Forum catalog
Tù Phi Tà Vương

Tù Phi Tà Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3213071

Bình chọn: 7.5.00/10/1307 lượt.

àng ôm lấy thắt lưng Hiên Viên Khanh Trần, nhỏ giọng nhưng lại ôn nhu nói.

“Ca ca, ca ca bồi ta đi, muội sẽ sợ nếu ở một mình.”

“Vì sao hôm nay muội mới nói sợ hãi, ban đầu Tĩnh Uyển còn nói muội rất thông minh.”

“Người ta hôm nay nửa ngày đều không nhìn thấy ca ca, đều sốt ruột

muốn khóc, buổi tối muốnca ca lưu lại cùng muội, cũng không được sao?”

Nàng cầu xin, lôi kéo ống tay áo của hắn.

“Được, nhưng là muội phải ngoan ngoãn ngủ, nói cách khác…”

“Biết” nàng vui mừng nhào vào lòng Hiên Viên Khanh Trần, “Ca ca,

muội thích ca ca nhất, Mị Nô tỷ tỷ mất, ca ca cũng không cần rất thương tâm, về sau Thu Thuỷ vẫn sẽ cùng ca ca, mãi cùng nhau!”

Hiên Viên Khanh Trần không nói gì, tuỳ ý nàng ôm, vuốt ve mái tóc dài của nàng. Mị Nô của hắn mất, nhưng Cảnh Dạ Lan đã trở lại. Cảnh Lan của hắn, thuộc về trực tiếp một người hắn.

Thân ảnh hai người ôm nhau ánh vào mắt Cảnh Dạ Lan, nhưng một lòng

lại dần dần lạnh lại. Sao nàng lại quên, Hiên Viên Khanh Trần tình

nguyện tổn thương nàng, cũng là một lòng vì Thu Thuỷ, nàng sao có thể

quên , Thu Thủy khoẻ mạnh chỉ dùng cái giá chính mình thống khổ để đổi

trở về.

Đi bước một lui ra phía sau, nàng lặng yên rời đi, vốn không nên đến, nhưng nàng rốt cuộc lại làm cái gì?!

Tùng Trúc Uyển

Chân Cảnh Dạ Lan không ngừng hướng về phòng ngủ, dần dần ổn định hô

hấp dồn dập. Trong phòng yên tĩnh, tiếng hít thở của nàng vô cùng rõ

ràng.

Sau khi ngồi thật lâu, tâm nàng mới một chút một chút khôi phục bình

tĩnh, trong phòng ngủ như trước không có đốt nến, quen bóng tối, nàng

ngược lại càng thêm thích một chỗ như vậy.

Trong bóng tối nàng đứng thẳng trước gương đồng, cởi bỏ búi tóc, mái

tóc dài buông xuống ở sau người, gương mặt khéo léo càng có vẻ đầy đặn.

Nàng nâng tay vuốt ve đôi môi, ở môi tựa hồ còn lưu lại hơi thở của hắn. Ngón tay chảy xuống, cởi khuy áo ra, trên da thịt loã lồ ở cổ áo tảng

lớn vết yêu xanh tím.

“Cảnh Lan…Cảnh Lan.” Vành tai tóc mai chạm vào nhau, hắn nỉ non thì

thầm làm cho giờ phút này nàng càng cảm thấy cô độc, hai gò má không

khỏi nổi lên ửng hồng.

Cảnh Dạ Lan ngươi đang làm cái gì?! Trong giây lát nàng bừng tỉnh,

suy sụp ngồi ở bên giường, ngươi nghĩ đến hắn sao? Đầu ngón tay run nhè

nhẹ tiết lộ ra chỗ nội tâm nàng một tia bất an.

Thu Thuỷ…

Đôi mắt sáng như nước, tinh khiết trong suốt! Cảnh Dạ Lan không khỏi

khốn khổ cười rộ lên, nàng như hoa sen nước, thanh thấu sạch sẽ, không

bị trần thế gian ô nhiễm, làm cho nàng cũng không thể hận. Mỗi tiếng một tiếng gọi tên hắn, nói những lời nói đều có thể nghe ra nàng ái mộ Hiên Viên Khanh Trần. Nếu đổi làm những người khác, có lẽ nàng có thể hận

vài phần, nhưng là…

“Cảnh công tử.” Thanh âm ngoài cửa làm đáy mắt Cảnh Dạ Lan lạnh lùng.

Là nàng!

Rất nhanh sửa sang quần áo, Cảnh Dạ Lan mở cửa phòng ra, một chút

rặng mây đỏ rực rỡ nhanh nhẹn tới trước mắt nàng. “Quận chúa.” Nàng sửa

tiếng nói lại, lạnh Tô Tĩnh Uyển đêm khuya đến tìm nàng.

“Quấy rầy Cảnh công tử.” Nàng giương lên mỉm cười không đợi Cảnh Dạ Lan mời nàng vào ngược lại tự mình đi vào.

“Quận chúa, đêm đã khuya, sợ rằng không hề tiện đi.” Nàng đi theo Tô Tĩnh Uyển, hạ xuống lạnh đuổi khách.

“Sao không tiện, Cảnh công tử thân là nữ tử cũng có thể làm phụ tá

của ca ca ta, ta nguyên bản là quận chúa vì sao không thể đêm khuya tới

gặp ngươi?” Nàng nhìn chằm chằm hai tròng mắt Cảnh Dạ Lan, trong đôi

con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng dưới ánh trăng, nàng tựa cười mà

không cười nhìn. Muốn nhìn ra được manh mối từ đôi mắt của nàng, chỉ là

lãnh sương ngưng kết trong hai con ngươi linh động này, hết lần này tới

lần khác không nhìn thấu chút nào.

“Ôi, A Cảnh nhận được Vương gia ngưỡng mộ, có thể lấy thân phận nam

tử làm phụ tá, không ngờ vẫn bị quận chúa phát hiện.” Vết thương ở ngực

vẫn còn đau đau, lúc ấy nếu không phải mặc áo giáp tơ vàng Hiên Viên

Khanh Trần trao đổi cho nàng, làm sao nàng có thể sống đến bây giờ!

Tô Tĩnh Uyển cáp thủ nói: “Bản quận chúa nghe nói ca ca quả thật sủng ái ngươi, thân là nữ tử thật là đáng tiếc. Không bằng đổi một loại thân phận, trong phủ Lan Lăng Vân Vương gia vẫn chưa có vương phi chính

thức, nếu như ngươi nguyện ý nói…”

“Quận chúa nói đùa, A Cảnh xuất thân bần hàn, thật không ngờ từng

bước này, quận chúa không cần lo lắng, ta tự nhiên cũng sẽ không vì lý

do này mới có thể ở lại bên người Vương gia.”

“Bắc An Vương kia đâu? Sao ngươi lại nghĩ như thế?” Tô Tĩnh Uyển đứng lên tới gần Cảnh Dạ Lan. Từ lúc nàng ta vừa rồi bắt đầu rời đi thư

phòng, nàng liền một đường đi theo, nhìn nàng đứng ở ngoài phòng Thu

Thuỷ, qua mấy phần mới lặng yên đi ra.

Nàng đi đến Bắc Uyển nhất định không phải vì Thu Thuỷ, kia chỉ có thể là vì Khanh Trần. Từ khi xế chiều trở về, vẻ mặt Khanh Trần thiếu ngày

xưa lo lắng, ánh mắt thuỷ chung dừng ở trên thân thể của nàng ta, đã lâu tươi cười cũng bởi vì nàng xuất hiện mà nở rộ.

Vẻ mặt như vậy, hắn chỉ có thể đối với tiện nhân Hoa Mị Nô kia. Nhân

lúc mới có. Nhưng Tô Tĩnh Uyển lại không thể khẳng định, rõ ràng là

người đã chết, nhưng lại cho nàng một cảm