
tay
cài cho nàng, hắn liền nổi lên lòng nghi ngờ. Chỉ có nàng giả chết trốn
chạy mang cái này đi, bằng không không có cách giải thích nào khác
Đẩy mớ lộn xộn che mất thái dương của nàng ra,cúi đầu hôn nhẹ miệng
vết thương trắng bệch cũ. Cái này là vì hắn mới có thể lưu lại sẹo, cũng làm cho hắn biết được nhiền năm qua tất cả oán giận đều là vì hiểu lầm. Trong mắt hắn ôn nhu như nước, giống như muốn đem toàn bộ Cảnh Dạ Lan
vân vê ở trong đó.
“Mị Nô, ta cái gì đều đã biết, chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời
gian, theo ta trở về, tựa như ngay từ đầu nàng đáp ứng với ta như thế,
được không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Giật mình, trong lòng Cảnh Dạ Lan một trận rung động, sau đó lại
hướng về phía hắn nhẹ nhàng phe phẩy đầu, thanh âm tuy nhẹ nhưng lại
kiên định: “Ngươi sai lầm rồi, ta chưa bao giờ thích ngươi, chuyện ta
đáp ứng đều là lừa gạt ngươi, từ đầu đến bây giờ ta chưa bao giờ động
tâm qua đối với ngươi, mọi thứ đều là giả, đều là giả!”
Nàng không nên, ngay từ đầu nàng đã muốn rời khỏi hắn, thậm chí nàng
đã quyết tâm phải giết hắn, vì đã bị thương tổn! Nhưng vừa rồi nàng chần chờ, nàng chưa bao giờ chần chờ, nhưng lại vì một nam nhân này, làm cho nàng trước sau như một cố thủ kiên định thiếu chút nữa bị đánh tan toàn bộ.
Cuối cùng ngay cả trái tim cũng phải giao ra sao? Nếu đúng như thế,
vậy Cảnh Dạ Lan nàng còn có thể lưu lại cái gì là chính mình, không,
nàng không phải thố tơ tằm hoa, không, nàng không cần dựa vào bất luận
kẻ nào, không cần…Miệng vết thương ở trái tim lại âm ỷ đau.
Hắn biến sắc: “Ngươi nói bậy, trên di thư nàng lưu lại nói là…” Hắn
lấy từ trong ngực ra một bức thư nhìn không biết bao nhiêu lần, sau khi
nàng kiên quyết rời đi lưu lại bức thư vuốt ve an ủi, như một lưỡi dao
sắc bén đâm vào trái tim hắn bị thương.
“Vì rời khỏi ngươi, ta có cái gì không thể nói? Hiên Viên Khanh Trần, chẳng lẽ chỉ có ngươi mới có thể thương tổn ta, còn ta thì không thể
thương tổn ngươi một lần hay sao?!” Nàng cười chế nhạo, nhìn mặt hắn trở nên xanh mét, tươi cười dần dần thu lại.
“Là vì Tô Vân Phong?!” Tức giận trong lòng chỉ một thoáng làm cho màu sắc đồng tử mắt của hắn sâu thêm. Người không coi hắn vào đâu có thể
bình yên đào thoát không nhiều lắm, nàng giả chết rời đi, mấy tháng này
đều ở lại Lan Lăng, lấy thân phận Cảnh công tử ở trong Vương phủ của
hắn. Lúc ở yến hội, Tô Vân Phong toát ra ái mộ sâu sắc, đêm trăng hai
người nói chuyện với nhau cười yếu ớt…
Bốp~~~ Hiên Viên Khanh Trần giơ lên một quyền đáng ra dán vào má
Cảnh Dạ Lan đánh mạnh lên mặt trên cỏ, rồi đột nhiên chất lỏng ấm áp vảy ra ở trên hai gò má của nàng.
“Nói, có phải vì Tô Vân Phong hay không?!” Trong đồng mâu yêu dị của
hắn phụt ra lãnh liệt hàn quang, hỗn loạn ghen tị cùng lửa giận phóng ra trên khuôn mặt Cảnh Dạ Lan. Lừa gạt cùng phản bội, trong lúc nhất thời
rối loạn hỗn tạp tập kích cuốn cả trong lòng hắn! Thậm chí áp chế cả sự
vui sướng kích động gặp lại lần nữa.
“Rốt cuộc là cái gì cũng là chuyện của ta, không liên quan gì đến
ngươi!” Nàng kìm chặt uỷ khuất trong lòng, nàng xảy ra chuyện gì, nàng
không nghĩ nhắc tới với hắn, nguyên bản bọn họ tốt nhất là không cùng
xuất hiện.
chỉnh sửa: Chương trc có chi tiết KT đấm DL, ta nhầm, muốn đấm nhưng ko nỡ nên đành đấm xuống đất, tay bị chảy máu
Không liên quan gì đến hắn?
Mâu quang Hiên Viên Khanh Trần lạnh hơn, lời nói kiên quyết của nàng, giống như đưa hắn trở thành một người ngoài cuộc. Trong đồng mâu kia,
chưa bao giờ ánh lên thân ảnh của hắn.
Làm sao có thể không liên quan đến hắn? Nàng là Vương phi vợ của hắn, nữ nhân của Hiên Viên Khanh Trần hắn, nhưng tại giờ này khắc này, lời
nói lạnh như băng nói cho hắn, bọn họ trong lúc đó căn bản là không hề
gắn bó lẫn nhau.
Chuyện của nàng, nàng tự mình giải quyết, không liên quan gì đến Hiên Viên Khanh Trần hắn, tựa như cho tới bây giờ đều không từng quen biết
qua, ý của nàng vốn là như vầy sao?
“Nàng nói lại lần nữa xem!” Thân mình hắn có chút nâng lên, trên cao nhìn xuống Cảnh Dạ Lan.
Tuy rằng Cảnh Dạ Lan bị hắn áp chế dưới người, nhưng lại nâng cằm lên, ánh mắt cũng lạnh lùng như vậy nhìn lại hắn
“Ta nói chuyện của ta không liên quan gì đến ngươi, ngươi không được
xen vào!” Bốn mắt đối nhau, hai mắt hắn giống như muốn phun hỏa, mà của nữ tử dưới thân, lại như núi băng lạnh lùng đáp lại.
Hiên Viên Khanh Trần, thế gian này sẽ không có chuyện ngươi có thể
vĩnh viễn nắm mọi việc trong tay, ta đối với ngươi vốn vô tình, ngươi
lại lần lượt mạnh mẽ giữ ta ở bên người, ngươi có hận của ngươi, cần
phát tiết, ta chẳng lẽ không có hận của ta sao? Ta phải làm như thế nào, vừa không thể thương tổn đến người khác, ta chỉ có thể cầu tự bảo vệ
mình, ngươi tội gì phải dây dưa đối với ta?
Đối lập nhau không nói gì, tất cả quanh mình giống như ngưng trệ, đột nhiên, hai tay Hiên Viên Khanh Trần nhanh chóng kề sát ở cổ nàng, máu
sền sệt nồng đậm dinh dín chạm đến da thịt nhẵn nhụi của Cảnh Dạ Lan,
mùi máu tươi quen thuộc xộc vào hơi thở của nàng.
“Nàng phải trả giá cho lời nói của nàng!” Thanh âm