The Soda Pop
Tù Phi Tà Vương

Tù Phi Tà Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3213635

Bình chọn: 7.5.00/10/1363 lượt.

ủy muốn thứ này, lại vừa vặn bị người này mua đi, nếu không

phải sợ nàng sẽ thất vọng, Hiên Viên Khanh Trần cũng lười dong dài cùng

nhiều người.

Người trước mắt không nói, bàn tay hắn đột nhiên mở ra vươn trước mặt nàng, ngón tay thon dài khép lại, trong lòng bàn tay lẳng lặng nằm vài

miếng tiền đồng.

“Ta mua lại thứ trong tay ngươi.” Hắn lạnh lùng nói.

Hả? Cảnh Dạ Lan nao nao, thứ trong tay, là kẹo hồ lô sao? Nàng vội

vàng đưa cây kẹo hồ lô đến trước mặt hắn, lại cúi đầu lắc lắc tay.

“Cầm, ta không muốn lấy suông đồ của người khác.” Hắn nói xong tung tiền đồng qua nàng, tiếp theo sẽ lấy kẹo hồ lô.

“A~~~” Thấp giọng thở nhẹ, trong lúc nhất thời, thân thể Cảnh Dạ Lan

phản ứng theo bản năng liên tục lùi về phía sau vài bước, lập tức tung

thứ cầm trong tay, vừa vặn rơi trên quần áo Hiên Viên Khanh Trần.

Nghe thấy nàng phát ra thanh âm rất nhỏ, thâm mình Hiên Viên Khanh

Trần ngẩng ra, có chút sửng sốt. Kẹo hồ lô lập tức rơi xuống mặt đất,

bắt tung tóe nổi lên một trân bụi bặm nho nhỏ. Hắn không dừng tay, cánh

tay vươn thẳng đến phía trước. Thanh âm này…

“Cảnh công tử!” Bốn phía có bóng người nhanh chóng hiện lên, đứng thẳng bên người Cảnh Dạ Lan ngăn hắn lại.

Hiên Viên Khanh Trần vẫn không dùng động tác lại, ngược lại đại lực

hướng tới Cảnh Dạ Lan, lại bị người lao ra ngăn cản đường đi.

“Tránh ra!” Con ngươi hắn chợt chặt lại, nam tử trẻ tuổi trước mắt

vẫn không ngẩng đầu, ở cổ lại hiện lộ ra đường cong đẹp đẽ, lộ ra da

thịt trong suốt như ngọc. Tuy rằng mặc trường bào, nhưng lại có thể nhìn ra thân mình nhỏ nhắn xinh xắn, tựa hồ như đã thấy ở đâu đó!

“Lớn mật, đây là Vân vương phủ Cảnh công tử!” Người ngăn hắn lại trên đường quát lớn nói.

Vân vương phủ Cảnh công tử?! Mày Hiên Viên Khanh Trần nhíu lại, nghe

nói dưới trướng Tô Vân Phong có một phụ tá mới, có chút được sủng ái,

còn ở tại Vân vương phủ. Xem ra chính là người trước mắt!

“Ta là Bắc An Vương Hiên Viên Khanh Trần.” Hắn lạnh lùng nói.

Một câu mà ra. Thân thể Cảnh Dạ Lan khẽ run lên. Sự bình tĩnh của

nàng không tính quá kém, rõ ràng vốn biết chính là hắn, nàng cũng không

thể khống chế được chính mình tốt lắm.

Người tới vừa nghe Hiên Viên Khanh Trần báo tên rất nổi tiếng, có

chút kinh ngạc, nhưng vẫn liều chết ngăn cản trước mặt Cảnh Dạ Lan: “Là

Bắc An Vương, tiểu nhân đắc tội, tiểu nhân đắc tội, nhưng Vân vương gia

có lệnh bảo thuộc hạ bảo hộ Cảnh công tử an toàn, mong Vương gia lượng

thứ.”

Hiên Viên Khanh Trần hừ lạnh một tiếng, ánh mắt u lãnh xuyên qua bọn

họ dừng ở trên thân thể nàng. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, người trước

mắt thủy chung không có nói một câu gì, ngay cả đầu cũng không có nâng

lên.

“Nguyên lai ngươi chính là Cảnh công tử, ngưỡng mộ đã lâu đại danh.”

Ánh mắt hắn lãnh liệt, người có thể làm cho Tô Vân Phong coi trọng như

thế, cũng thật là không nhiều lắm, nói xong đi đến chỗ Cảnh Dạ Lan.

Thanh âm đao kiếm ra khỏi vỏ vang lên, là người Tô Vân Phong phái

đến. Đao kiếm lạnh lẽo sắc bén lộ ra nửa đoạn ra khỏi vỏ, mắt sáng lãnh

quang hiện lên khuôn mặt Hiên Viên Khanh Trần.

“Như thế nào? Tô Vân Phong đúng là đã dạy các người đối đãi với khách như vậy!” Bước chân của hắn vẫn không dừng lại, ánh mắt cũng vẫn không

có rời khỏi người Cảnh Dạ Lan.

“Bắc An Vương thứ lỗi, Cảnh công tử là khách quý của Vương gia, tiểu nhân nhất định phải bảo đảm công tử được an toàn!”

“Phải không, khách quý?! Là cái khách nhân tôn quý gì, ngay cả thấy

bổn vương cũng có thể coi như là không nhìn thấy, quả nhiên là tôn quý

vô cùng rồi.”

Trong con ngươi yêu dị của hắn hiện lên lưu quang, khóe miệng gợi lên mỉm cười. Trước mắt hắn bị người được gọi là Cảnh công tử vô duyên vô

cớ sinh ra một loại hứng thú khó hiểu, giống như nam châm hút chặt hắn,

loại cảm giác này ngay cả Hiên Viên Khanh Trần cũng cảm thấy ngoài ý

muốn.

Cảnh Dạ Lan cúi đầu xuống, nhìn bước chân không ngừng tới gần mình,

người hầu trước mặt là Tô Vân Phong cố ý phái tới đặc biệt bảo vệ nàng,

đổi làm bình thường hoàn hảo, nhưng gặp Hiên Viên Khanh Trần, việc hắn muốn làm ai có thể ngăn lại, chẳng lẽ hắn phát giác chính mình có cái

gì thích hợp ?

Ban đầu nửa đôi mắt giương lên, nàng vẫy tay ý bảo người hầu bên

người lui ra, ngẩng mặt, ánh mắt nàng chậm rãi nhìn Hiên Viên Khanh

Trần. Nếu đến đây trốn không được, cần gì phải lại trốn ở đó, không bằng thử thí nghiệm một lần.

Vươn cánh tay, nàng hạ thấp người hành lễ với Hiên Viên Khanh Trần, lấy kiếm của người hầu viết trên mặt đất.

Không thể nói chuyện? Hiên Viên Khanh Trần không khỏi cúi đầu

nhìn lại, những con chữ trên mặt đất tuy xinh đẹp nhưng tại nơi bút rơi

xuống lại tự nhiên toát ra một loại bộ dạng thướt tha của phụ nữ.

Tại hạ Vân vương gia phụ tá – Cảnh công tử. Cảnh Dạ Lan viết xong,

lúc ngẩng đầu lên cùng đôi mắt hắn không hẹn mà gặp nhau. Đôi mắt màu

vàng nhìn chăm chú nàng, tâm thần không khỏi phân tán.

Hiên Viên Khanh Trần…Trong lòng nàng có một thanh âm nho nhỏ vang

lên, chua xót không hiểu tràn ngập trong lòng trong miệng nàng, hơi hơi

kích thích trong lòng, run rẩy mộ