
vào.” Thanh âm tuy mềm nhẹ trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, người được gọi là Cảnh công tử đứng dậy nhìn lại, mái tóc dài đen sắc cao cao búi lại thành búi tóc, trên mặt hé ra chiếc quỷ mặt nạ chế từ đồng đen.
Tô Vân Phong dường như ba tháng nay vẫn êm ái như gió ngoài cửa sổ,
tựa hồ còn mang theo một tia mùi hoa thản nhiên đi đến. “Thật hăng hái.” Trên mặt y mỉm cười thản nhiên lại bởi vì nhìn thấy người đối diện mà
bắt đầu có vẻ sinh động.
“Gần đây thật thanh nhàn, ngươi cũng không phân cho ta chuyện làm,
đương nhiên là có hăng hái rồi.” Cảnh công tử buông bút, nhìn tờ giấy
tuyên thành.
“Làm sao vậy? Nàng có vẻ không vui.” Tô Vân Phong cũng nhìn tờ giấy
trên bàn, từ sau khi thương thế của nàng chuyển biến tốt lên, mỗi ngày
đều đều viết đi viết lại cùng một chữ, không khỏi thở dài một tiếng.
“Cũng không có gì, nằm lại đây một mùa đông, thân thể đều lười, người tự nhiên cũng mệt mỏi.” Ngữ khí không cho là đúng
“Đi ra ngoài một chút đi, hiện tại bây giờ cảnh trí ở Lan Lăng đang ở thời điểm đẹp nhất, ta dẫn nàng đi xem.” Y vươn tay, làm động tác mời
chào.
Cảnh công tử lại nâng mâu nhìn ngoài cửa sổ, phe phẩy đầu: “Không
được, sẽ mang đến phiền toái cho ngươi.” Nàng vuốt mặt nạ trên mặt, bởi
vì dung mạo của nàng liền ngay cả người hầu cũng không thể nhìn.
Tô Vân Phong đi đến nắm lấy cổ tay của nàng, “Ta có biện pháp, chờ
thân thể của nàng chuyển biến tốt đẹp rồi, có thể mang nàng ra ngoài một chút.” Nói xong không khỏi kéo tay nàng đến trước bàn trang điểm.
Nhìn hắn sai người lấy đến một ít vật nhỏ cổ quái ngạc nhiên, cùng
nhau mở ra trước mặt. “Làm cái gì vậy?” Nàng có chút tò mò hỏi, không
khỏi cần thận đánh giá.
Trong món đồ chơi nhỏ, nàng cư nhiên từng có nghe nói qua mặt nạ da
người nhưng chưa từng xem qua. Chế tác tinh tế, ngoài mặt lớn cùng thật
nhỏ, phần trên mi mắt đầy đủ hết, nhỏ đến chỉ có thể che khuất thái
dương, vật liệu cũng rất đa dạng, làm cho nàng ngạc nhiên không thôi.
“Đây là…” Nàng tùy tay lấy ra thủy tinh khéo léo chế tác thành mở ra trong tay.
“Dùng cái này, nàng không cần phải lo lắng bị người khác nhận ra.” Tô Vân Phong cười ôn hòa, động thủ đem chiếc mặt nạ trên mặt Cảnh công tử
đoạt lấy. Khuôn mặt đoan trang của nàng, không khỏi than thở: “Nàng vẫn
xinh đẹp như thế.”
Sắc mặt của người trong gương đồng tuy rằng có chút tái nhợt, nhưng
lại không che được mị thái trời sinh như trước, đôi mắt linh động nhìn
quanh sinh sáng chói. Mỉm cười, liễm diễn lưu quang, “Dùng như thế nào?” Khuôn mặt tinh xảo ngẩng lên nhẹ giọng hỏi.
Tô Vân Phong thay nàng lựa chọn một cái dán lên mặt nàng, dùng nó làm cho da mặt nàng hơi đen một chút, chợt liếc mắt một cái nhìn lại chính
là một công tử phú gia tuấn tú.
“Ta còn không biết Vân vương gia sẽ dùng chiêu thức này.” Nàng không khỏi tán thưởng.
“Chê cười.” Tô Vân Phong nhìn một chút trang phục của nàng, “Người
nào sẽ biết, nàng là Cảnh công tử phụ tá lợi hại nhất dưới trướng ta?”
Bọn họ nhìn nhau hai người cười, quả thật, chuyện nàng là Cảnh công
tử phụ tá của Tô Vân Phong chỉ có nàng cùng Tô Vân Phong hiểu. Nàng đã
dùng một thân phận hoàn toàn mới để sống tốt trên thế gian này.
“Đi thôi.” Tô Vân Phong đứng ở trong viện, nhìn nàng cười khanh khách đi đến chỗ mình, cho dù là nháy mắt ngắn ngủi, cũng là hắn chờ đợi đã
lâu.
Ở trên mã xa, từ cửa sổ hé ra một gương mặt trắng trẻo, con ngươi
tinh khiết sáng ngời tò mò nhìn phía trước, mỗi một chỗ đều có thể khiến cho nàng phát ra tán thưởng nho nhỏ.
“Ca ca, Lan Lăng nơi này thật đẹp!” Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, da thịt trắng nõn của nàng nổi lên một mảnh đỏ ửng.
Nam tử vẫn cưỡi ngựa đi cùng với nàng trên gương mặt lạnh lùng mỉm cười khó hiện lên. “Thu Thủy, thích nơi này?”
“Ừ, thích, hoàn toàn không giống như ở Bắc An, ngươi xem nơi đó.” Chỉ vào đóa hoa nở rộ trước mắt, nàng không khỏi cảm thán tự đáy lòng. “Bắc An chỉ có hoa mai, làm sao giống nơi này muôn tía nghìn hồng, thật xinh đẹp!” Đôi mắt của nàng một khắc cũng không ngừng thường thức những thứ
ngày thường không được nhìn thấy nhiều. Nhưng không có phát hiện, đôi
mày đen của nam tử trước mắt có chút nhăn lại.
Nơi này, hắn bước vào lần thứ hai, lần trước hắn đến đây để mang nàng đi, mà lúc này đây…
“Thu Thủy thích có thể ở lại mấy ngày, Lan Lăng nơi này có rất nhiều
thắng cảnh xinh đẹp, ta nghĩ ngươi sau khi ngươi ở lại sẽ càng thích.”
Thanh âm kiều mỵ truyền ra từ trong xe ngựa, theo sau một bộ trang
phục màu hồng như ngày xuân ở giữa là một đóa hoa đẹp đẽ phát sáng nhất, sau khi nhấc mành lên lộ ra một đôi mắt xếch xinh đẹp, hơi cong cong
khóe mắt mang theo gió xuân. Tình ý cười.
Con ngươi Thu Thủy ngược lại nhìn Hiên Viên Khanh Trần, “Tùy ca ca,
ca ca ở nơi nào, ta ở nơi đó.” Nàng ngẩng mặt mang theo ý cười ngọt
ngào, nhìn hắn.
Hiên Viên Khanh Trần đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng, có chút sủng
nịnh nói: “Ngươi thích là tốt rồi.” Lập tức hắn nâng cằm lên, nhìn Lan
Lăng cách đó không xa, ánh mắt thâm thúy.
Hắn cũng không biết vì sao lại đáp ứng Tô Tĩnh Uyển quay trở lại nơi
đây cùng nhau