
ào Tiểu Đào chớp chớp
mắt, nhẹ giọng reo lên: “Vậy thì, chú kỳ quái kia vì sao nói ngày mai mẹ phải đi làm công chuyện?”
Đào Chi Yêu đầu tiên là bị người chú
kỳ quái trong miệng nó làm nghi ngờ một chút, tiếp theo lại vì vấn đề nó hỏi mà sửng sốt một chút.
Thật lâu sau, Đào Chi Yêu giận dữ nói: “Tiểu Đào, đôi khi có một số việc là ta không thể không làm, cho dù
việc đó không có quan hệ với ta. Tin mẹ, không lâu đâu, mẹ sẽ mang con
rời khỏi đây. Chờ mẹ làm xong chuyện này.”
Đào Tiểu Đào đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, hai người cùng kéo chăn lên, sau đó nằm vào trong chăn, để tránh máy theo dõi và vân vân, ở bên trong chăn, Đào Tiểu Đào
nhẹ giọng nói: “Mẹ, con không phải đứa trẻ ngốc. Mẹ nói cho con cuối
cùng mẹ cần thứ gì, có lẽ, con có thể giúp mẹ mà.”
Đào Chi Yêu
nhớ đến hôm nay nó đóng kịch ở đại sảnh, ngẩn người, đột nhiên phát
hiện, bảo bối của cô tuy rằng bình thường nhu thuận hiểu chuyện, nhưng
lại có suy nghĩ khác người.
Thấy Đào Chi Yêu do dự, Đào Tiểu Đào tiếp tục nói: “Mẹ, mẹ nói cho con biết đi. Con hứa, nhất định sẽ không làm loạn.”
Đào Chi Yêu ôm chặt nó, ghé vào lỗ tai nó nhẹ giọng nói: “Mẹ cần một thứ
quý giá nhất của chú kia, một tập văn kiện. Tiểu Đào, con còn nhỏ, đừng
cố gắng làm gì, ngoan ngoãn an toàn lớn lên, là tâm nguyện lớn nhất của
mẹ, con hiểu không?”
Đào Tiểu Đào cọ cọ trong ngực cô, làm nũng nói: “Con biết rồi mẹ. Tiểu Đào nhất định ngoan ngoãn đợi mẹ trở về.”
Nó sẽ ngoan ngoãn, nếu có thể, nó cũng muốn ngoan ngoãn, bởi vì muốn làm
một đứa con ngoan của mẹ, nhưng mà, điều kiện trước tiên là, mẹ nó không bị uy hiếp và thương tổn.
Đồ quý giá nhất của ác ma kia sao…… Có lẽ, ngày mai nó sẽ đến chỗ “gia gia” kia tâm sự, vân vân, bồi dưỡng
tình cảm ông cháu một tý, trong lòng Đào Tiểu Đào âm thầm tính toán.
Sau đó nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng riêng biệt trên người mẹ, yên lòng ngủ trong ngực cô.
Trước khi ngủ, Tiểu Đào nhịn không được nghĩ, cái vòng cổ kia cha phát hiện chưa? Cha có thể đến cứu bọn họ không? “Hắc Đế, tôi tìm được cô ấy! Tôi tìm
được cô ấy!” Dạ Hoàng kích động cơ hồ quên cả ngôn ngữ, quên cả thân
phận của hai người, đi đến, vỗ nhẹ Cung Nhã Thương kích động nói.
Đang xem vòng cổ trong tay, Cung Nhã Thương cúi đầu trầm tư, hai hàng lông
mày nhíu chặt, dưới cằm râu mọc ngổn ngang, nhìn Dạ Hoàng cầm bức ảnh
điên cuồng kích động thét chói tai, ôm đầu, thân mình mệt mỏi dựa vào
ghế sô pha, đầu đau quá, bảo bối của hắn rốt cuộc muốn nói gì với hắn?
Cung Nhã Thương vừa day thái dương vừa dùng tiếng khàn khàn hỏi: “Cậu tìm được ai?”
Dạ Hoàng kích động hai tay khẽ run, đưa bức ảnh kia đến trước mắt Cung Nhã Thương, chỉ vào người phụ nữ bên trong khiến hắn càng xem càng hận nói: “Hắc Đế, ngài còn nhớ vũ nữ ở Ám Dạ Chi Hoa lúc trước không? Người đã
chọc giận ngài, nên ngài đã ném cô ta xuống thế giới cực lạc để tôi điều khiển ấy?”
Trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn với dung mạo
tầm thường, khuôn mặt thì bình thường, nhưng đôi mắt lại sáng trong suốt như ngôi sao, xinh đẹp động lòng người nhất, hai mắt như nước, cho dù
khi đối mặt với cái chết vẫn quật cường bất khuất, khiến người ta cảm
động.
Không biết vì sao, tuy đã tìm thấy người phụ nữ yêu thương nhớ mãi không quên, nhưng, trong lòng mơ hồ vẫn nhớ về cô.
Cung Nhã Thương mệt mỏi nói: “Người phụ nữ đó thì sao?” Không phải bọn họ dù tìm khắp nơi cũng không thể tìm ra cô ta sao? Một đám tốn cơm, hơn nữa, người phụ nữ đó còn giết chết một nhân chứng rất quan trọng của họ, mới có thể khiến Khải Tư đến bây giờ vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Nhưng mà, hiện tại hắn chẳng có hứng thú nào để nghe những chuyện này.
Hắn thầm nghĩ muốn bắt người phụ nữ chết tiệt kia, chính miệng hỏi cô vì
sao muốn bỏ hắn? Vì sao muốn chạy trốn trong hôn lễ của hắn?!
Ngay khi Cung Nhã Thương đang buồn phiền, Dạ Hoàng nhẹ nhàng nói một câu cơ
hồ làm Cung Nhã Thương chấn động: “Hắc Đế, lúc trước khi tôi kiểm tra
người phụ nữ này, từng nhìn thấy trên lưng cô ta có một hình xăm sư tử
màu hoàng kim, uy phong lẫm liệt. Giống y như đúc hình xăm trên lưng cô
dâu của Hắc Đế! Lúc trước chúng tôi tìm khắp nơi cũng không thấy cô ta,
thì ra là vì cô ta dịch dung!” Trên mặt Dạ Hoàng mừng rỡ, lại nhìn thấy
sắc mặt Cung Nhã Thương càng ngày càng trầm xuống, tự nói: “Dĩ nhiên là
cô ta! Thì ra cô ta vẫn luôn ở bên cạnh Hắc Đế!” Người phụ nữ kia, cho
đến lúc này, hắn vẫn nhớ cô đã làm hắn rung động thế nào, giống như là
yêu tinh trời sinh, dụ hoặc đàn ông phạm tội.
Hắn nhớ rõ khuôn
mặt xinh đẹp của cô, hai mắt to tròn, ngũ quan ưa nhìn, nhưng ánh mắt
kiều diễm như nước kia, lại mang theo một loại độc chết người.
Dạ Hoàng nhìn cô gái xinh đẹp quyến rũ trên bức ảnh, không thể tưởng tượng được, nếu khuôn mặt cô xinh đẹp như vậy, thân thể hoàn mỹ như vậy, hơn
nữa trời sinh quyến rũ, thì có thể quyến rũ được tất cả đàn ông.
Dạ Hoàng đột nhiên cảm khí lạnh bốn phía, rõ ràng mặc quần áo dày như vậy, lại cảm giác toàn thân từ đầu đến chân lạnh như băng.
Trong lòng Dạ Hoàng run sợ nhìn sắc mặt Hắc Đế hoàn toàn biến