
i vào, trong phòng quả nhiên có một người đàn ông trung niên ở đó, dáng người hơi mập mạp, nhìn cô mắt sáng rỡ nháy nháy mắt, có chút
kinh ngạc và vui mừng.
Đào Chi Yêu còn chưa bình tĩnh lại, người
đàn ông đã nhanh chóng tiến lại gần, vừa gọi cô là cục cưng bé nhỏ, vừa
ôm chằm lấy cô, để cô ngồi trên mặt một cái ngăn tủ, sau đó nhanh chóng
mở khóa quần mình, tiếp theo không thương tiếc cởi quần Đào Chi Yêu ra,
hắn giải phóng vật cực nóng của mình, cười dâm đãng một tiếng, hơi thở
hôi thối từ miệng hắn tỏa ra vậy mà muốn hôn cô.
Đào Chi Yêu vội
vàng tránh đi, bởi vì thân mình bị hắn đặt trên ngăn tủ, thân thể Đào
Chi Yêu ngồi không xong, chỉ có thể ôm cổ hắn.
Diêm tiên sinh kia vừa muốn nâng thân mình để tiến vào cô vừa mê đắm nói:
“Cô gái xinh đẹp, chết em rồi, trước tiên giúp tôi giải tỏa đi, sau đó chúng ta từ từ chơi đùa, đêm nay còn rất dài.”
Đào Chi Yêu vừa vào cửa đã nhìn quanh bốn phía, đồ vật bên trong ngoại trừ
giống cung điện xa hoa, điểm khiến Đào Chi Yêu có chút rét run là trên
tường, trong ngăn tủ tất cả đều là các loại công cụ tra tấn độc ác như
roi, kim, nước muối, thậm chí còn có lưỡi dao…… Từ từ vui đùa trong
miệng hắn chính là những thứ này sao?
Ánh mắt Đào Chi Yêu lạnh
lùng, ngay cả hô hấp của hắn cũng gấp gáp, khi hắn muốn tiến vào cô, con dao trong tay đã sớm đặt trên cổ của hắn, lực đạo vừa đủ, khiến Diêm
tiên sinh không kịp kêu la một tiếng, đột nhiên ngã xuống.
Tất cả giống như chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, sau khi ngã xuống, máu tuôn ra giống như dòng suối nhỏ.
Chảy tràn ra, giống như một đóa hoa sen nở rộ.
“Cô, cô……” Hắn đến chết vẫn không dám tin, trừng hai mắt thật lớn nhìn Đào
Chi Yêu cười xinh đẹp quỷ mị giống như hoa anh túc của bóng đêm.
Đào Chi Yêu không chút biểu tình nhìn hắn một cái, nhảy xuống ngăn tủ, lạnh lùng nói: “Đây là cái giá cho việc ông dám đùa giỡn phụ nữ!” Edit: hokhok
Beta: Q vs H
Đào Chi Yêu mở cửa ra, hai người bảo vệ mang mắt kính nghe được động tĩnh
bất chợt quay đầu lại, đúng lúc này Đào Chi Yêu đột nhiên cười quyến rũ, làm cho hai người có chút sợ sệt, giống như nhìn thấy con rắn hổ mang
hung dữ đang phun nọc độc, con dao nhỏ nhanh chóng xoẹt qua yếu hầu của
hai người, lúc họ ngã xuống phía trước, mỗi tay Đào Chi Yêu túm lấy một
cái đầu, kéo vào bên trong.
Nhìn ba thi thể nằm trên mặt đất, Đào Chi Yêu cười lạnh.
Xoay người cắt làn váy dài vướng víu, Đào Chi Yêu sửa sang lại quần áo và
mái tóc một chút, nhìn thấy người phụ nữ trong gương vẫn xinh đẹp kiều
diễm, vẫn đẹp đẽ quý phái ung dung, sắc mặt bình tĩnh, nhìn không có
điểm nào khác thường.
Mở cửa ra, nhìn thấy bốn phía không có bóng người Đào Chi Yêu nhìn về lối đi cuối hành lang, không thể biết trước
được tương lai.
Bởi vì ngọn đèn mờ nhạt cho nên không nhìn rõ
cuối đường, phía trước giống như một cái hang động không ngừng dẫn dắt
cô đi vào trong.
Nhớ lại câu nói của người giúp việc kia, “tìm đường sống trong chỗ chết”, Đào Chi Yêu lấy lại bình tĩnh, kiên quyết tiến vào.
Trong phòng quan sát (camera), người bảo an vì buồn ngủ nên đi vào phòng vệ
sinh một lát, sau khi bước ra tinh thần vẫn chưa tỉnh táo, vừa ngồi
xuống, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy trên màn hình theo dõi hiện ra ba thi
thể nằm trên mặt đất.
Ba người đàn ông nằm trên đất, dường như cổ bị dao cắt đứt, đến giờ phút này máu vẫn chảy không ngừng. Rõ ràng là
chết rồi nhưng ánh mắt vẫn mở to, dường như gặp chuyện gì đó không thể
tin được, bởi vì cơ thể mất máu quá nhiều cho nên đến giờ phút này vẫn
còn run rẩy.
Người bảo an vốn đang buồn ngủ trong nháy mắt liền tỉnh táo, vừa chạy vừa la lớn: “Giết người, giết người.”
Lưu Thương nghe tiếng kêu la, nhíu mày hỏi “Tiểu Quái, có chuyện gì xảy ra mà kinh hãi như vậy? Kêu cái gì mà kêu?”
Người bảo an dường như vừa chạy đến, sợ tới mức có chút hoang mang kinh hãi,
một lúc sau mới chỉ về hướng phòng quan sát, giọng run run: “Quản, quản
lý,..giết…giết người…”
“Cái gì?” Lưu Thương từ trên sô pha nhảy dựng lên.
Lập tức chạy đến phòng quan sát xem xét, ở trong phòng kia ngoại trừ ba
người nằm trên mặt đất thì không còn bóng dáng người nào khác.
Lưu Thương nhíu mày, nhìn thân thể người đàn ông trung niên mập mạp nằm đó, khóa quần của hắn đã kéo xuống còn rộng hơn người ta mở cửa lớn, vừa
nhìn thấy liền biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Vốn tưởng cứ như vậy nhìn lướt qua, nhưng Lưu Thương đột nhiên phát hiện.
“Chết tiệt!” Tại sao người chết lại là hắn, chuyện này phiền phức rồi, Hắc Đế biết được nhất định sẽ nổi giận! Những người khác chết ở trong này hắn
không thèm liếc mắt một cái, ở thế giới cực lạc này người chết rất
nhiều, thậm chí có người cao quý, nhưng hắn không quan tâm.
Mà người vừa mới chết này là Diêm tiên sinh, thân phận có chút đặc biệt, nói đến chuyện này thì đó là chuyện của Hắc Đế.
Giờ phút này, người quan trọng như vậy đã chết, hung thủ không biết đã đi
đâu, ở trong tầm mắt mọi người mà cả gan dám giết người, không một ai
hay biết. Lưu Thương nhăn mặt nhíu mày.
Phiền phức lớn rồi.
“Đi, đi đến phòng 4444 thông báo Hắc