Pair of Vintage Old School Fru
Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327954

Bình chọn: 8.5.00/10/795 lượt.

lý Hoàng Phủ tài phiệt không

được bao lâu, còn không muốn rụng xuống không xó lý do như vậy, nhưng

lại bị chết trong tay một người phụ nữ trói gà không chặt!

Nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Ngạn Tước chân đạp nhanh chân ga, xe giống như không khống chế được phi thẳng ra ngoài ——

Oa?

Đang lúc xe chuẩn bị ngoạt vào đường cây, một chướng ngại vật chặn ngay

trước mặt anh, sau khi xe chậm rãi dừng lại, Hoàng Phủ Ngạn Tước đi

xuống.

Đáng chết, ai to gan như vậy, lại dám ở địa bàn của anh ném ra loại đồ vật này.

Chỉ thấy cái tiêu nhỏ trên mặt đất rêu rao nói: Phía trước có bẫy rập, lái xe cẩn thận!

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhíu mày, đây là cái đồ vật gì? Anh một ngày rồi chưa có

trở về biệt thự, như thế nào lại có chướng ngại vật này trên đường, hơn

nữa —— cái gì gọi là phía trước có bẫy rập?

Phía trước không xa chính là biệt thự của anh mà!

Hoàng Phủ Ngạn Tước lắc đầu, chắc là có người đang lúc nhàm chán làm ra hành

vi như vậy đi cũng không có gì lạ! (Min: Ô hô nhàm chán ah~ anh sắp đi

rồi ke ke~)

Nghĩ đến đây, anh thở dài một hơi, sải bước tiến lên, đưa tay ra chuẩn bị nhổ cái chướng ngại trên đường này đi.

Sau đó, ngay tại chỗ bàn tay anh tiếp xúc với chướng ngại vật, không dám tưởng tượng sự tình đang phát sinh.

Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ cảm thấy dường như hai chân mình đang mềm nhũn, ngay sau đó, toàn bộ cơ thể anh bỗng nhiên rơi xuống ——

"A —— "

Sau một tiếng hét, anh biến mất trên mặt đất, ngay sau đó, chỉ nghe "Ca

bùm" một tiếng, lại là một trận thanh âm thống khổ thét lên...

Thật lâu sau, Hoàng Phủ Ngạn Tước mới kịp phản ứng, bản thân anh đã rơi vào

một cái hố thật là to, mà hố này cao ước chừng hai người đứng, trừ phi

khinh công thực sự tài năng đi, nhưng cái đáng nói ở đây là ——

Khuôn mặt anh vô cùng ảo não nhìn lại cái chân của mình đang kẹp vào cái bẫy

chuột, đáng chết, không cần nghĩ cái này nhất định là nha đầu thối kia

làm.

Cô cũng thật đi, thế nhưng lại có thể đào ra cái hố Thâm-Đại như thế, lại tìm đến một đôi chuột chết mới tinh, sử dụng thủ đoạn

không khác gì với lúc đối phó với Cung Quý Dương.

Cô là muốn "Gậy ông đập lưng ông" sao?

Nên nha đầu chết tiệt kia!

Hoàng Phủ Ngạn Tước nắm chặt tay, anh thật sự là hận không thể đem nha đầu

thối này xé ra vạn mảnh, đã vậy còn chỉnh anh quá vậy?

"Chậc chậc —— "

Đang lúc anh phẫn hận không thôi, trên đỉnh đầu truyền đến một trận cười

nhạo, anh hướng theo tiếng cười nhìn lên, lại nhìn thấy Liên Kiều nhìn

anh giống như đang nhìn một con chuột bạch.

"Oa? Hoàng Phủ Ngạn

Tước, anh đi đường thật không cẩn thận, thế mà ngay nhà mình lại có thể

xảy ra chuyện này? Điều này chính là “Ác gải ác báo” đó, ha ha —— "

Liên Kiều cười đến rất là vui sướng, cô ngồi khoanh chân, nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước một bộ dáng chật vật nhưu vậy rất là đắc ý.

"Thật sự là không nghĩ tới em nha đầu tâm địa hư hỏng như vậy, biết sớm như

vậy, tôi sẽ không giúp đỡ em nhiều như vậy!" Hoàng Phủ Ngạn Tước thật sự là hận không thể đem cô kéo xuống dưới.

Liên Kiều sau khi nghe vậy, lập tức đứng dậy, tức giận nói:

"Hừ, anh giúp tôi? Thật sự là buồn cười, từ đầu tới cuối anh đều gạt tôi,

anh chính là đùa giỡn tôi xong, nhìn tôi bị đùa giỡn anh thật có hứng

đúng không?"

Nói xong, cô còn khoa trương mà dùng sức mà dậm chân một cái, bùn đất bốn phía lơi lỏng, theo những cái dậm chân của cô mà

rơi xuống ——

"Được rồi, được rồi, em đừng dậm chân! Khụ khụ —— "

Bốn phía bụi đất sặc khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước ho khan không ngừng. Liên Kiều ngồi dưới đất, cười tới là sung sướng ——

"Hoàng Phủ Ngạn Tước, hiện tại anh đã biết mình tạo bao nhiêu nghiệt đi? Hừ,

lại còn dám giả mạo Cung Quý Dương để lừa tôi, người như anh nên giáo

huấn thế nào mới tốt!"

Cô tiếp tục cười tiếng cười xoáy lên đỉnh

đầu anh, giống như ma âm của âm hồn không tiêu tan, làm anh bất đắc dĩ

đến cực điểm, cho tới hôm nay cái gì gọi là "Hổ xuống đồng bằng còn

không bằng chó" .

"Được, được được, Đại tiểu thư, hết thảy đều là tôi không tốt, là tôi không nên lừa em trước, em—— em sẽ không nhốt tôi ở dưới này cả đời chứ?"

Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn Liên Kiều xấu hổ hỏi.

Nói vậy lúc Cung Quý Dương rơi vào bẫy của Liên Kiều cũng có tâm tình như

thế đi! Sớm biết rằng sẽ như vậy, lúc trước anh nhất định sẽ không chút

do dự tới giúp, bây giờ như vậy, Cung Quý Dương người này nhất định sẽ

cười đến không biết có bao nhiêu vui vẻ.

Nên nha đầu chết tiệt kia, xem ra lần này đúng là náo nhiệt.

Liên Kiều nghe vậy, không cho là đúng mà nhún nhún vai, sau đó đứng dậy, vỗ vỗ người nhẹ nhàng nói:

"Anh nha, chậm rãi ở trong này sám hối đi, bổn cô nương không phụng bồi, hì hì!"

Nói xong, cô liền muốn xoay người đi.

"Này —— tiểu nha đầu ——" Hoàng Phủ Ngạn Tước vội vàng kêu lên.

"Có gì chỉ giáo? Hoàng Phủ tiên sinh?"

Liên Kiều cố ý cười đến cực kì lương thiện, từ trên cao mà nhìn xuống.

"Em sẽ không cứ như vậy mà ném tôi dưới này chứ?"

Hoàng Phủ Ngạn Tước tận lực làm cho khuôn mặt mình nhìn qua thực ôn hòa,

không đến mức dữ tợn quá, ít nhất phải đi lên trước rồi mới nói a.

A