
thật mãnh liệt ——
"Này, nha đầu —— "
Lời anh nói còn chưa hết, một cái dĩa lại bay đến, ngay sau đó, là con dao nhọn thứ hai, dĩa ăn thứ hai...
Liên Kiều chưa từng được huấn luyện qua phi tiêu, đao thương không có mắt
khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước cực hoảng sợ, cũng may thân thủ anh nhanh
nhẹn, có thể nhanh chóng tránh thoát khỏi trận này!
Hoàng Phủ Ngạn Thương cùng Mặc Di Nhiễm Dung đã sớm bị ngây ngốc, mãi đến khi Hoàng Phủ Ngạn Tước hô to một tiếng ——
"Này, em trai, em còn đứng ở đó làm cái gì, còn không tiến lên giữ chặt cái nha đầu này?"
"Anh cả —— "
Hoàng Phủ Ngạn Thương trong lòng còn sợ hãi liếc nhìn qua Liên Kiều, lại nhìn anh trai một bên giống như chuột đang chạy trốn, trên trán không khỏi
đổ mồ hôi lạnh ——
"Ách, cái kia, cái đó, anh cả, em đột nhiên nhớ tới còn có một số việc, em cùng Nhiễm Dung đi trước, nơi này —— liền
giao lại cho anh, cái này chính là gọi 'Thiếu nợ thì trả tiền thiên
kinh địa nghĩa' anh chậm rãi trả lại đi!"
Nói xong, không chút do dự kéo bàn tay nhỏ bé của Mặc Di Nhiễm Dung, phi như điên thoát ra khỏi hiện trường.
"Này —— em là tên không có nghĩa khí!"
Hoàng Phủ Ngạn Thương sống lâu như vậy chưa bao giờ chật vật như hôm nay, thân là em trai vậy mà bỏ mặc anh mình...
"Hắc hắc —— "
Sau khi hai người kia chạy chối chết, Liên Kiều cười như ác ma, cô trực
tiếp ngăn ở cửa, để ngăn Hoàng Phủ Ngạn Tước chạy trốn, trong tay giơ
lên dao dĩa sáng loáng ——
"Hoàng Phủ Ngạn Tước, ngay cả em trai của anh cũng đã đi, hiện tại xem anh trốn chỗ nào?"
Nói xong, lại một trận ném mạnh.
Hoàng Phủ Ngạn Tước quay người, né được con dao kia, phía sau truyền đến tiếng giống như ba tiếng ét đánh vang dội ——
"Nha đầu, em muốn giết người diệt khẩu thì cũng phải chuyên nghiệp chút chứ!"
Hai loại phi đao này khiến anh thật là xấu hổ, chính là như vậy mới có thể không phân biệt được nặng nhẹ!
Nào dự đoán được, sau khi Liên Kiều nghe được lời này, cười đến vô cùng rực rỡ ——
"Hoàng Phủ Ngạn Tước, người nào không biết anh chính là người nổi tiếng phi
đại, tôi vừa lúc cũng muốn luyện tập, anh coi như dạy dỗ tôi một chút!"
Nói xong, lại thêm một chiếc dĩa ăn bay đến.
"Này, tiểu nha đầu, có chuyện gì thì từ từ nói!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi xấu hổ, tinh lực của nha đầu này luôn siêu
tốt, muốn trả thù hắn, cũng làm ra mọi biện pháp trả thù.
(Min: Ai bảo anh lừa người ta chi! Bây giờ mới khổ thế!) Liên Kiều sau khi nghe thấy vậy, bày ra vẻ tự hỏi, cô cười nhẹ nhàng giơ ra cái nĩa, nhìn anh nói:
"Tốt lắm a, như vậy đi, anh dạy tôi làm thế nào để sử dụng phi đao đi!"
Nhìn cô hình như có một chút dấu hiệu nhả con mồi, Hoàng Phủ Ngạn Tước
thoáng thả lòng một hơi, anh ngồi trên ghế tựa, chỉ chỉ Liên Kiều ——
"Nha đầu, tôi với em không có thâm cừ đại hận gì chứ? Để khiến em làm như muốn giết người diệt khẩu vậy?"
Liên Kiều chẫm rãi đi lên trước, ngay sau đó, lập tức ngồi trên đùi Hoàng
Phủ Ngạn Tước —— không hề ý thức được hành động này có bao nhiêu ái
muội. (Ô hô hô chị này ngây thơ hết nói!)
"Nha đầu, em muốn làm gì?"
Hoàng Phủ Ngạn Tước cảnh giác hỏi han, anh mới không tin nha đầu này lại
thông suốt nói chuyện yêu đương với anh đâu. (Min: Anh tưởng bở à~ ô hô)
Quả nhiên, Liên Kiều giơ hai tay nhỏ bé lên, gắt gao mãnh liệt tóm lấy cái ót anh, còn liều mạng mà lay lay ——
" Hoàng Phủ Ngạn Tước đáng chết, anh cho là anh làm cái việc này là không kết thù chuốc oán với tôi sao? Tôi hận anh chết, thế nhưng anh lại gạt
tôi, còn gạt tôi thời gian dài như vậy, làm hại tôi bị người khác giễu
cợt, anh đi chết đi!"
Cái miệng nhỏ nhắn của cô liều mạng mà la
hét, hai tay giống như là kìm sắt gắt gao bóp lấy cổ anh, có bộ dáng
giống thâm cừu đại hận gặp nhau.
"Khụ khụ —— "
Hoàng Phủ Ngạn Tước không thể không giơ hai tay đầu hàng, trời ạ, khí lực của nha đầu này quả thực quá lớn.
"Hừ!"
Liên Kiều sau khi thấy thế, buông tay ra, cô nhướn một mày nói:
"Anh yên tâm, tôi mới không để anh chết nhanh như thế, tôi sẽ —— chậm rãi
tra tấn anh, để anh biết đắc tội với tôi chỉ có, hắc hắc —— "
Cô cười đến rất là khủng bố, hàm răng trắng lóe sáng ra giống như ác ma đang chuẩn bị hành động ——
Hoàng Phủ Ngạn Tước thừa dịp hô hấp cô đang phập phồng tránh thoát khỏi ma
trảo của Liên Kiều, anh hai lời chưa kịp nói, lập tức đứng hai tay
tránh khỏi bàn tay cô, cửa phòng liền mở ra.
Cứ như vậy chạy trối chết thật đúng là lần đầu tiên, nhưng thật sự nếu nói không trốn, nói
không chừng anh sẽ bỏ mạng lại tại đây.
Liên Kiều cười càng quỷ dị, thấy bộ dáng anh chạt chối chết cũng không nóng nảy, ngược lại chậm rãi đi ra.
Xe hơi dường như sau một trẫn bão táp trở về biệt thự trên nói, Hoàng Phủ
Ngạn Tước còn là lần đầu đem xe chạy đến tốc độ của những tay đua F1.
Nên nha đầu chết tiệt kia, anh một tay chống tay lái, một tay vuốt gáy của
mình, cô đúng là xuống tay rất độc ác đi, xem bộ dáng là bị chọc giận!
Nhớ tới lời nói như ác ma của cô, toàn thân anh không khỏi run một cái,
không được, nếu anh vẫn tiếp tục ở lại HongKong nhất đinh anh xẽ chết
thôi, kính nhờ, anh mới mới nắm quyền quản