
mà trực tiếp khinh bạc cô thế này?
“Nha đầu cô dùng từ đã xuất hiện hai cái sai lầm!” Hoàng Phủ Ngạn Tước thực ra cũng chỉ muốn đùa giỡn cô một chút thôi: “Mà thôi thứ nhất cô không phải nói chúng ta nên thực hiện nghĩa vụ sao? Đây cũng không phải là chuyện kinh thiên động địa gì; thứ hai là Liên Kiều tiểu thư ra vẻ tâm tình xúc động nhìn lén tại hạ chứ?”
Anh nói chầm chậm, bên môi ngập ý cười.
“Cắt—— đó nhất định là phi lễ anh sao? Còn có, bổn tiểu thư là nhất thời tò mò, chứ ai rảnh đi nhìn thân thể anh!” Liên Kiều vẻ mặt khinh thường không một chút sợ hãi mà nhìn anh.
“Chậc chậc!!!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng lớn tiếng hơn: “Nếu cô không giải thích cho thỏa đáng, tôi đây sẽ nghĩ cô có dụng ý khác!”
“Hừ!”
Liên Kiều không được tự nhiên mà thoát khỏi vòng tay anh, nhanh chóng chạy ra ngồi chỗ ghế nghỉ cạnh bể bơi hai tay ôm lấy đầu.
“Anh cho rằng tôi thích lái xe lên đỉnh núi sao? Tôi tới đây chẳng qua vì hai việc mà thôi!!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không truy cứu sự khinh suất của một cô nhóc làm gì. Nhẹ nhàng cười sau cũng đi tới ngồi dưới tán che nắng đối diện cô.
“Nói đi!”
Liên Kiều bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, cô gằn giọng nói: “Chuyện thứ nhất, quan hệ của hai chúng ta hiện tại trên dưới trong ngoài đều biết là quan hệ gì. Tôi đây là muốn đính chính một chút tiến độ của kế hoạch cho tốt!”
Tiến độ kế hoạch? Hoàng Phủ Ngạn Tước anh minh không có nghe lầm chứ?
“Phàm là việc đều phải 'Tử* rồi sau đó động' đi. Phàm là làm việc thì đều phải có bản kế hoạch, anh đường đường là đại Tổng giám đốc lại không biết chuyện này?” Liên Kiều vẻ mặt đắc ý nhìn người đàn ông đối diện nghẹn đến khó thở không có ngôn từ nào để nói thêm.
Tử rồi sau đó động? Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe rất thoải mái nghe hiểu ý tứ của cô! Sau đó anh hảo tâm mà sửa lại cho đúng: “Phải là 'Tư rồi sau đó động' mới đúng! Là tự hỏi!”
*Tử: ở đây chị Kiều hiểu lầm~ vì hai từ này phát âm gần giống nhau~ nên chị ấy nói Tư sang Tử. “Tư” có nghĩa là suy nghĩ~ mà chị ấy nói “Tử” là chết đó!!!!
Liên Kiều nhíu lại mày cẩn thận ngẫm nghĩ, lập tức khoát tay nói: “Mặc kệ là tử hay là tư, tóm lại anh đã nói giúp tôi là phải giúp tới cùng. Cả đêm qua rốt cục tôi đã nghĩ ra kế hoạch luyến ái trọn vẹn!!!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước thiếu chút nữa đã bị sặc nước miếng của chính mình. Anh nhìn cô nhóc đang thao thao bất tuyệt đối diện mình như quái vật —— kế hoặc luyến ái? Làm cái gì? Loại chuyện này còn cần kế hoạch sao?
Nhìn bộ dáng khó hiểu của anh, Liên Kiều càng dương dương tự đắc. Cô vội vàng đưa ra bản tốc kí của mình tới trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước:
“Anh có thể nhìn xem, đây chính là tôi liệt kê ra từ thứ hai tới thứ sáu những việc cần làm. Anh cũng nói anh sẽ ở Hồng Kông nửa tháng, cho nên tôi liền lập ra bản kế hoạch dùng trong khoảng nửa tháng thôi!!!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước buồn cười mà nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô. bất đắc dĩ mà lắc đầu sau đó ánh mắt dừng trên bản tốc kí trên laptop không ngưng được cười.
Thật sự là mỗi ngày đều phấn khích để đi xem mấy bộ phim điện ảnh, lên núi ngắm mặt trời mọc, trước như thế nào sau như thế ấy —— đi tản bộ trong rừng, dạy cô đàn Piano!!!
Đây rốt cuộc là cái thứ gì???
Nhìn anh hơi nhíu nhíu mày, Liên Kiều sợ anh xem không hiểu vội vàng giải thích: “Là như thế này, mấy ngày cuối cùng chính là lúc tôi thi cho nên không nằm trong kế hoạch!!”
Nửa tháng sau? Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy mặt sau trống rỗng liền cắt ngang lời cô:
“Nửa tháng sau? Nửa tháng sau như thế nào?” Liên Kiều không có hiểu được ý của anh, nghi hoặc mà nhìn nhìn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước “Đem bản kế hoạch làm thành kế hoạch của nửa tháng sau, vậy đầu kế hoạch để đâu??”
“Ah~ thì ra anh hỏi cái này!!”
Liên Kiều bừng tỉnh cô cười nói: “Chính là nửa tháng sau, anh muốn đi đâu thì tùy cần phải theo bản kế hoạch nữa sao?
“Ý cô nói, nửa tháng sau chúng ta —— không có bất cứ quan hệ nào?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước lơ đãng nhíu mày, không biết vì cái gì mà tự đáy lòng anh bài xĩhs những lời này, cũng không hiểu tại sao lại bài xích~.
Liên Kiều vô tâm vô phế gật gật đầu: “Là tôi nghĩ đến lúc đó cây đu đủ cái Judy kia cũng sẽ không nói lại cái chuyện này nữa! Lại nói tôi cũng không thể lôi kéo anh mãi không thả đi..”
“Vì cái gì không thể?” Hoàng Phủ Ngạn Tước theo bản năng hỏi, nói xong mới kịp phản ứng tại sao mình lại đi nói mấy lời này.
Liên Kiều có chút nao nao sau đó cô cười nói: “Tôi biết anh quan tâm tôi, nhưng không có vấn đề gì đến lúc đó tôi sẽ nói…anh bị tôi vứt bỏ,…/ hô hô!!!”
Cô càng nghĩ càng thấy vui vẻ, quả thực cười đến đứt ruột mất rồi.
Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước bỗng chốc lạnh băng —— anh thật đúng là lần đầu tiên gặp phải người phụ nữ vô tâm vô phế như vậy!!
Nhưng mà điều anh thấy phiền muộn nhất là —— tự mình nghe những lời cô nói vậy, sau đó lại xuất hiện cảm giác chán ghét, chán ghét cô nói những câu như vậy…
Nhìn cô cười như một tiểu ác ma đang vui vẻ, Hoàng Phủ Ngạn Tước áp chế cỗ không thoải mái trong lòng, đem bản kế hoạch tới trước mặt cô nói: “Kế hoạch luyến ái như vậy….quả thực quá mất mặt!!!”