
ng vừa nhẹ
mở hộp lễ vật, mùi thơm đã tràn vào mũi.
‘Quả nhiên là trà ngon, nghe đồn Hồng Bào trên thế giới chỉ còn lại ba cây, thật là đáng tiếc…’
Hoàng Phủ Ngạn Tước lên tiếng: ‘Ông nội nói vậy là không đúng
rồi, vốn là “vật quý là vì hiếm”, cho nên như vậy người ta
mới càng trân trọng!’
‘Nói hay lắm, rất tốt, rất tốt, Ngự Phong…’
Ông lão Hoa Đô chuyển ánh mắt về phía Hoàng Phủ Ngự Phong nói: ‘Từ lúc ta gặp được Tước Nhi liền thích nghe nó nói chuyện,
nếu như không phải ngày cưới của chúng nó gần kề, ta nhất
định phải lưu Tước Nhi ở đây mấy ngày, thật không nỡ để nó đi
nhanh như vậy!’
‘Người yên tâm, con sẽ sắp xếp thời gian, sau khi kết hôn xong,
chúng con sẽ thường xuyên về đây thăm người!’ Hoàng Phủ Ngạn
Tước nhẹ giọng nói.
‘Được, được!’
Ông lão Hoa Đô lộ vẻ mặt được an ủi, sau đó quay về phía quản gia: ‘Mau đem trà này pha đem lên!’
‘Dạ!’ Quản gia cung kính tiếp lấy hộp trà, vội vàng đi chuẩn bị.
Rất nhanh, một bộ dụng cụ pha trà đã được bày ra trước mặt
mọi người, người làm thành thục pha trà, không lâu sau một mùi
hương thơm ngát đã lan toản khắp trong không khí.
Sau khi thưởng thức một ngụm trà, Ông lão Hoa Đô lưu luyến nhấm
nháp hương vị thanh mát của loại trà nổi tiếng, sau đó thở
dài một tiếng, ‘Ngự Phong, cha con trước giờ cũng rất thích
trà đạo, càng thích sưu tầm các loại danh trà, Trung Quốc là
đất nước của trà, mà loại trà này cũng là loại trà mà cha
con thích uống nhất, cũng là với sự dẫn dắt của cha con mà ta cũng bắt đầu yêu thích mùi hương thanh mát này, nghĩ lại năm
đó ta và cha con có thể nói là hận gặp nhau quá muộn, không
có chuyện gì là không nói được với nhau, lại còn định hôn ước cho hai đứa cháu, không ngờ hắn còn chưa kịp thấy Tước Nhi
cưới vợ sinh con…’
Vừa nhắc đến ông nội của Hoàng Phủ Ngạn Tước, giọng nói của
Ông lão Hoa Đô có chút nghẹn ngào, trong mắt cũng có ánh lệ,
có thể tưởng tượng năm đó giao tình của hai người sâu đậm đến
đâu.
Bầu không khí có chút thương cảm, đang lúc Hoàng Phủ Ngự Phong
định lên tiếng an ủi Hoa Đô lão nhân lại nghe có tiếng khóc
truyền đến.
‘Aiiiiii…’ Là Liên Kiều, cô đang khóc.
‘Sao vậy, nha đầu? Tự dưng sao lại khóc?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình, vội vàng ôm lấy vai cô hỏi.
Còn ông lão Hoa Đô và những người khác cũng trợn mắt nhìn Liên Kiều. Liên Kiều thút thít nói" Người ta cảm động mà.."
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô nói như rơi vào sương mù " Cảm động ? Cảm động cái gì ?."
"Tình bạn của ông nội em với ông nội Hoàng Phủ đó,nghe ong nói em cũng
muốn gặp ông nội Hoàng Phủ,ông nhất định cũng sẽ giống như ông nội yêu
thương em..."
Liên Kiều càng nghĩ càng cảm động, từng giọt từng giọt nước mắt tý tách rơi, làm cho Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy mà đau lòng.
" Được rồi được rồi, nha đầu đừng khóc nữa,ông nội anh tuy không còn nữa nhưng em còn bố mẹ chồng tương lai,họ cũng yêu thương em như ông nội."
Hắn nhẹ giọng an ủi.
" Vậy còn anh ?." Liên Kiều ngước đôi mắt đẫm lên nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Tim Hoàng Phủ Ngạn Tước mềm nhũn,hắn nở nụ cười," Nha đầu ngốc, em sắp
làm vợ của anh rồi,làm chồng đương nhiên là sẽ yêu thương vợ rồi."
Liên Kiều lúc ấy mới vui trở lại. Thấy vậy trên mặt ông lão Hoa Đô hiện
lên nét cười trìu mến:" Nha đầu này, lớn rồi mà tính vẫn còn trẻ con
thế."
Lúc này Hoàng Phủ Ngự Phong mới lên tiếng:" Lão Hoa Đô,nếu như hai đứa
trẻ đã có ý với nhau hay là chúng ta nhanh chóng định ngày kết hôn cho
chúng.Còn đây là sính lễ đính hôn của nhà Hoàng Phủ ! Ngạn Tước trước
nay làm việc rất chu đáo, đây đều là những sính lễ dành cho đám cưới mà
Ngạn Tước đích thân chuẩn bị !."
Nói xong liền vỗ tay ra hiệu, vệ sĩ liền dâng sính là đến trước mặt ông lão Hoa Đô.
" Cái này... "
Ông lão Hoa Đô nhìn sính lễ trước mặt có chút không hiểu " Cháu à,con
sao phải làm thế,ta và cha con là bạn thân nhiều năm,chuyện hôn ước cũng sớm đã quyết định,ta nhận phần sính lễ này không thích hợp cho lắm, ta
không thể nhận."
"Ông nội... !"
Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm có nói" Người cũng biết ông cố con là Hoa Kiều,
trước giờ vẫn luôn duy trì truyền thống của người Hoa từ đời này sang
đời khác,đám cưới là chuyện lớn mà chuẩn bị sính lễ đương nhiên là một
trong số những truyền thống tốt đẹp,con tin rằng nếu ông nội còn sống,
ông cũng sẽ dặn dò con làm như thế. Cho nên... phần sính lễ này xin ông
nhận cho !."
Ông lão Hoa Đô nghevậy cũng cảm thấy hắn nói có lý mới gật đầu. "Vậy
cũng được, nếu như ta còn từ chối nữa là không tôn trọng văn hoá của
người Trung Quốc rồi. Được vậy ta nhận,nhưng ta có một điều kiện !."
"Xin Người nói" Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi.
" Điều kiện của ta rất đơn giản, đó là hy vọng hai con có thể mau chóng
kết hôn. Không biết bên gia đình đã c