
nhăm hiểm !)
"A —— "
Cái m,iệng nhỏ nhắn của Liên Kiều chu thành một cục, làm ra bộ dáng bừng tỉnh ngộ, "Tôi hiểu rồi, với, đường đường là một tổng giám đốc làm sao chịu nghe
lời người nhà sắp đặt, hừ, anh ta lại có thể khuyến khích tôi đi giải
thích với bác gái!"
"Đúng vậy!" Cung Quý Dương nhịn cười nói: "Em xem cậu ta hư hỏng như vậy, đàn ông hư hỏng như vậy em không nhân cơ
hội mà chỉnh cậu ta, vuột mất thời cơ thật quá đáng tiếc!"
"Ừ!"
Liên Kiều gật đầu thật mạnh một cái, "Đúng đó! Liền theo lời anh nói,
anh ta không phỉa muốn tôi phối hợp sao, tôi liền không, ha ha!"
Cung Quý Dương cũng thuận nước đẩy thuyền: "Không tồi, đây mới là tiểu thư
Liên Kiều không sợ trời không sợ đất, cố lên, tôi sẽ ở sau lưng giúp đỡ
em, nếu xảy ra bất kì tình huống gì em cũng có thể gọi cho tôi!"
Liên Kiều lập tức tin tưởng mười phần, ngay sau khi cô tắt máy, hô một tiếng lấy tinh thần đứng dậy, mắt tím cũng hừng hực ý chí chiến đấu, sống
trong cái đẹp. Thiếu nữ giống chiến sĩ rồi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh chờ mà xem, anh nhất định sẽ hối hận vì hành vi của mình! !
Hắc hắc ——
Cô phát ra một tràng cười khủng bố!
☆☆☆☆☆☆☆☆
Ban đêm, đèn toàn bộ mọi thứ, trong Hoàng Phủ gia đèn đuốc sáng trưng,
những cây cao cũng được thắp sáng tạo thành một khung cảnh xa hoa rực
rỡ.
Xe thương vụ màu đen chậm chậm tiến vào, sau khi được máy
quét tự động kiểm tra, chạy tới lối vào khu biệt thự, rất nhanh rồi dừng lại.
Cửa xe mở ra, ngay sau đó Liên Kiều chạy xuống, lười biếng
duỗi thắt lưng, ngáp một cái, cô âm thầm thề không bao giờ tới công ty
của Hoàng Phủ Ngạn Tước nữa, thật buồn bực, vẫn còn một bụng tức giận.
Nhìn bộ dáng không vui của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ cười, xuống xe rồi để lái xe lái đi, bàn tay to bắt lấy bả vai cô: "Còn tức giận sao?"
Liên Kiều "Ba" một cái đem móng vuốt của hắn hất ra, trừng hắn một cái, không trả lời.
Hoàng Phủ Ngạn Tước lắc đầu, tính khí nha đầu này rất lớn, xem ra hôm nay ở
trong phòng in đã âm thầm chửi hắn rất lâu, nhưng mà nhìn bộ dáng không
cảm kích của cô, hắn chỉ nhún vai, trầm thấp nói: "Đi thôi, đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút!" (Min : anh nói lời ám muội quá ah~~)
Nói xong, cũng không quay đầu lại mà tiếp tục bước đi.
Liên Kiều tức giận đến trợn mắt, tên đàn ông thối, lại còn đi trước mặt cô!
Nghĩ đến đây, cô bước nhanh về phía trước vài bước, đột nhiên cố ý khóc thét một tiếng ——
"Ah ui —— "
Như ý nguyện, thân hình to lớn phía trước dừng bước lại, xoay người lại
phát hiện cô đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, đáy mắt hoảng hốt, nhanh
chóng chạy lại ——
"Như thế nào?" Giọng nói trầm thấp vang trên đỉnh đầu cô, có một chút dịu dàng nóng nảy.
Liên Kiều nhăn mặt, ngẩng đầu nhìn đôi con ngươi đen sâu thẳm kia ——
"Tôi bị trật chân, đi không nổi!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy, trên gương mặt anh tuấn hiện lên một tia đau
lòng, hắn nhẹ nhàng than: "Em cái nha đầu này, đến đi thôi cũng gây ra
chuyện!"
Tuy là trách cứ như vậy , nhưng vẫn không do dự chút nào mà ôm lấy cô, sải bước đi về phía trước, lại không chú ý tới đôi mắt
xấu xa trong ngực kia... Trong phòng khách của biệt thự chính rất náo nhiệt, dường như mọi người đều
trở về hết, ngay lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước bế Liên Kiều vào cửa, ánh mắt
toàn bộ người trong nhà bỗng nhiên đổ dồn về phía họ.
"Anh cả —— "
Người đã sớm chờ lâu – Hoàng Phủ Anh lập tức nhìn thấy bóng dáng của Hoàng
Phủ Ngạn Tước, hưng phấn chạy lên trước, khi nhìn thấy Liên Kiều trong
ngực hắn, đôi mắt lấp lánh bất ngờ tối sầm.
"Anh Anh, sao còn chưa ngủ vậy? Không phải em luôn ngủ sớm sao ?"
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngược lại không cảm thấy tia u ám trong mắt em gái, trong giọng nói trầm thấp mang theo chút quan tâm.
Hoàng Phủ Anh cắn môi, nhẹ nhàng đáp lại: "Thì ra là hai người luôn ở cùng
nhau..." Nói xong, khuôn mặt đau thương mà ngồi xuống ghế sa lông, bộ
dáng rầu rĩ không vui.
Không đợi Hoàng Phủ Ngạn Tước nói chuyện, lão Nhị Hoàng Phủ Ngạn Ngự mở miệng: "Anh cả, Liên Kiều sao vậy?"
"Ai, anh hai, vừa nhìn là biết anh là loai không biết lãng mạn, cái này còn
phải hỏi sao, anh cả sót Liên Kiều phải đi bộ liền ôm vào nhà thôi!" Lão Tam Hoàng phủ Ngạn Đình cười rất đắc ý, nói xong còn xấu xa hỏi: "Liên
Kiều, đúng không?"
Lão Tam nói khiến Liên Kiều có chút xấu hổ, lập tức vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhíu mày, nhìn về phía em ba, gằn giọng: "Trí tưởng tượng của em rất phong phú đấy!"
Lão Tam le lưỡi, nhún vai không nói lời nào.
Một màn này tự nhiên cũng rơi vào trong mắt Triển Sơ Dung và Hoàng Phủ Ngự
Phong, hai người già sau khi thấy cảnh này, mừng rỡ mà cười toe.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không khó nhìn thấy vẻ mặt của cha mẹ mình, thở dài một tiếng sau, nhìn Liên Kiều trong ngực——
"Nha đầu, chân em —— "
Hắn còn chưa nói hết câu, chợt thấy Liên Kiều ngẩng đầu lên, lộ ra núm đồng
tiền cả ngày chưa thấy qua, khiến tinh thần hắn bỗng hoảng hốt.
Nhưng ngay sau đó, cô liền làm hắn mở rộng tầm mắt!
Chỉ thấy cô xấu hổ mở miệng, còn dùng cái loại này kích cỡ âm thành hận không t