
ài kia, hận không thể lập tức mọc cánh bay đi.
Cung Qúy Dương sau khi nghe thấy cô nói, vội vàng khuyên nhủ: "Liên Kiều, em làm như vậy rất không lý trí, bây giờ phần lớn các bến cảnh đều nghỉ, em về thế nào?"
"Ừ....." hai mắt Liên Kiều đẫm nước, "Tôi muốn về Malaysia, tôi muốn nói cho ông nội chuyện này, để ông nội thay tôi trút giận!"
"Ai...." Đàu bên kia phát ra tiếng thở dài, "Liên Kiều, nếu em làm như vậy, càng là không lý trí!"
"Vì cái gì, chẳng lẽ còn muốn tôi ở đây bị ngược đãi?" Liên Kiều dậm chân một cái, xoa xoa bầu mắt nói.
Cung Qúy Dương không hoang mang chút nào, "Nha, em từ từ nghe tôi giải thích!"' Hắn tạm ngừng chút, sau khi biết Liên Kiều đã nghiêm túc nghe mình nói, hỏi tiếp: "Liên Kiều, em thành thật trả lời tôi, ông nội em có bao giờ nói qua em thực sự rất nghịch không?"
Liên Kiều nghĩ lại, sau đó rầu rĩ trả lời: "Có nói qua!"
"Thì đó!"
Cung Qúy Dương ở đầu bên kia nở nụ cười: "Em nghĩ mà xem ngay cả ông nội em cũng cho rằng em thực sự nghịch ngợm, vậy nhất định là hi vọng có người có thể giúp ngài ấy quản em, mà Hoàng Phủ Ngạn Tước chính là cháu rể mà ông nội em nhận định, em nghĩ mà xem, đến lúc đó dù em có tố cáo cho ông nội, ngài ấy cũng nhất định nói giúp Hoàng Phủ Ngạn Tước?"
Một câu nói khiến Liên Kiều sửng sốt, hơn nửa ngày sau mới thốt ra: "Chắc là sẽ giúp đỡ Hoàng Phủ Ngạn Tước...."
Đúng vậy, ông nội thích Hoàng Phủ Ngạn Tước như vậy, nói không chừng sẽ bênh hắn.
Nghĩ đến đây, cả người cô toát ra mồ hôi lạnh...
"Thật sự là một cô bé thông minh, cho nên em không thể hành động thiếu suy nghĩ, biết không?" Cung Qúy Dương chậm rãi hướng dẫn cô.
"Tôi nên làm cái gì bây giờ, Hoàng Phủ Ngạn Tước kia thực đáng ghét..." Liên Kiều nhăn mặt lại, nước mắt đảo quanh con ngươi màu tím lộ ra vẻ bất lực. Đầu dây bên kia Cung Quý Dương đang nở một nụ cười tà mị, "Dễ làm a, thì phải là tiếp tục ở lại Hoàng Phủ gia!"
"A? Tiếp tục ở lại nơi đó, tôi không muốn!" Liên Kiều vừa nghe, vội vàng
phủ định , "Hoàng Phủ Ngạn Tước đối với tôi hư hỏng như vậy, tôi mới
không muốn thấy hắn đâu!"
"Ai —— "
Cung Quý Dương ra vẻ
thở dài, lời nói giống như có chút thấm thía: "Em a, thật sự là tuổi trẻ tinh thần mạnh mẽ, chẳng lẽ quân sư phía sau lại hại em sao, chẳng lẽ
tôi muốn hại em, để em ở lại Hoàng Phủ gia là xuất phát từ lo lắng của
tôi!"
Liên Kiều nghe vậy, càng không hiểu, nước mắt tuy đã gần khô hết, nhưng vẫn long lanh như cũ.
"Tôi không hiểu ý tứ lớn của anh đâu..." Cô rầu rĩ hỏi.
Cung Quý Dương nói tiếp: "Thật ra ý tứ rcủa tôi ất đơn giản, chẳng lẽ bây
giờ em đã chịu nhân nhục như thế này sao? Cậu ta lại dám đánh em, nếu
tôi là em, nhất định sẽ không để cho cậu ta sống tốt, thì mới chịu rời
khỏi."
"Cái này..." Liên Kiều nghĩ lại, Hoàng Phủ Ngạn Tước đối với cô hư hỏng như vậy, cục tức này làm sao có thể nuốt trôi ?
"Chính là ——" Cô nâng cao giọng: "Bây giờ bác trai bác gái hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Hoàng Phủ Ngạn Tước, làm thế nào đây?"
"Hiểu lầm quan hệ hai người?" Cung Quý Dương ở đầu bên kia cao giọng, trong lòng lại cực kì vui mừng.
"Đúng vậy đúng vậy!"
Liên Kiều gật đầu như băm tỏi, cực kỳ nghiêm túc miêu tả lại: "Bác trai bác
gái đang chuẩn bị đi gặp mặt ông nôi tôi đó, giống như chính là hiểu lầm tôi và Hoàng Phủ Ngạn Tước muốn kết hôn, cho nên tôi phải nhanh chóng
rời khỏi đây."
Cung Quý Dương bên kia đã sắp nghẹn cười không
nổi, đây đúng là diễn biến như hắn mong muốn, nhưng là điều kiện tiên
quyết chính là không thể để cho nha đầu này rời khỏi.
"Nha đầu,
một khi đã như vậy, hiện giờ em lại càng không thể rời khỏi, nếu như một khi em biến mất, bác trai bác gái sẽ rất sốt ruột, nói vậy bọn họ chắc
chắn đã rất thích em!"
"Tôi phải làm như thế nào, thực ra Hoàng
Phủ Ngạn Tước có nói qua, tôi cũng không muốn kết hôn, đến lúc đó nếu
như bị ép kết hôn thì sao?" Liên Kiều nhăn mặt.
Cung Quý Dương
hắng giọng, nói: "Liên Kiều, tin tôi đi, ngươi bây giờ cứ tiếp tục ở lại HOàng Phủ gia, em yên tâm, tôi rất hiểu tên tiểu tử kia, cậu ta hẳn là
muốn khuyên nhủ em, muốn em phối hợp với cậu ta đi diễn trò đúng không
?"
"Đúng vậy, Cung Quý Dương, anh thật lợi hại a, ngya cả chuyện
của Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng biết!" Ánh mắt Liên Kiều sáng ngời, khuôn
mặt nhỏ nhắn tràn ngập sùng bái.
"Đó là đương nhiên, tôi với cậu ta quen biết hai mươi tám năm mà!" Cung Quý Dương cười kì quái nói:
"Cho nên lần này em nhất định phải nghe tôi, nếu không sẽ phải hối hận!"
Liên Kiều dùng sức gật gật đầu, nói vào điện thoại: "Được, tôi nghe lời anh!"
Cung Quý Dương rất vừ lòng với sự phối hợp của cô, tiếp tục nói: "Em tiếp
tục ở lại Hoàng Phủ gia, nếu muốn để Hoàng Phủ Ngạn Tước phát điên, biện pháp tiêu giận của em chính là làm cho bác trai bác gái thấy vui, bọn
họ vui vẻ, Hoàng Phủ Ngạn Tước sẽ càng lo lắng, em yên tâm, mặc dù tính
nhẫn nại của cậu ta rất tốt nhưng sẽ không đứng trơ mắt nhìn chính mình
bị sắp đặt như con rối, cậu ta tự nhiên sẽ nghĩ cách giải trừ hôn ước
này, cho nên, nhiệm vụ chính của em chính là chỉnh cậu ta hết mức có
thể!" (Min : anh Dương quá