
n vậy mà vẫn cứ làm ra vẻ như không biết gì là sao?
'Tranh Tranh ...' Cung Quý Dương đăm chiêu lên tiếng, trong giọng nói mang theo chút suy tư.
Hắn đi đến trước mặt cô, bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, sau
đó dùng sức nắm chặt như muốn dùng hai tay làm gọng kìm chế trụ cô.
'Xem ra có rất nhiều chuyện em cần giải thích với anh. Đi theo anh!'
Nói dứt lời, hắn nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô xoay người đi ngược về phía xe của mình.
'Cung Quý Dương, anh buông cô ấy ra!'
Thư Tử Hạo thấy vậy, mặt lộ vẻ hốt hoảng. Hắn vội chạy đến trước mặt hai người, chặn lại.
Ngay lúc Sầm Tử Tranh chưa kịp nói tiếng nào thì Cung Quý Dương đã dùng một
tay níu lấy cổ áo hắn, động tác nhanh đến nỗi không ai kịp phản ứng ...
'Buông tay, anh khôngđược làm đau Tử Hạo!'
Sầm Tử Tranh liều mạng kéo cánh tay hắn, tâm tình cực kỳ kích động rống lên.
Ánh mắt sắc bén của Cung Quý Dương hung hăng liếc qua cô sau đó hắn buông
Thư Tử Hạo ra, kéo Sầm Tử Tranh lên xe nổ máy rời đi ...
'Tử Tranh ...' Tiếng kêu của Thư Tử Hạo chỉ vọng vào khoảng không.
***
Đỉnh núi Quan Quang
Cảnh đêm đẹp đẽ, không gian mát mẻ tràn ngập hương hoa, đứng trên đỉnh núi
này ngay cả những ưu tư phiền não nhất của con người cũng có thể trôi
theo cơn gió.
Một chiếc xe sang trọng chậm rãi dừng nơi đỉnh núi.
Cung Quý Dương ngồi yên không động nhưng Sầm Tử Tranh thì chịu không nổi bầu không khí ngạt thở này, cô vội mở cửa xe bước ra ngoài.
Hít sâu
một hơi không khí trong lành vào buồng phổi, tầm mắt cô dõi nhìn xa xa
thành phố rực rỡ đèn hoa dưới chân mình, đây là nơi ngắm phong cảnh tốt
nhất, cũng là nơi nhữngngười yêu nhau thường đến đây. Chỉ có điều ...
Nơi đây hình như không thích hợp với cô và người đàn ông trong xe kia lắm!
Nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô, ánh trăng trong trẻo như một nhà điêu khắc tài ba miêu tả một cách tỉ mỉ vẻ bi thương và cô tịch trên gương
mặt xinh đẹp của cô, làn da trắng như ngọc dưới ánh trăng mông lung càng giống như một loại tơ lụa phản quang, chiếu ra một màu trắng ngà khiến
người ta càng nhìn càng động lòng.
Trong ánh mắt Cung Quý Dương
có chút biến hóa, thâm thúy mang theo chút đăm chiêu, một lúc sau hắn
xuống xe, cởi áo vest khoác lên vai cô sau đó vòng tay ôm cô từ phía sau ...
Sự ấm áp từ phía sau truyền đến khiến cho Sầm Tử Tranh có
chút hoảng hốt, cô hơi nâng cánh tay lên rồi lại buông xuống, không biết lúc này nên để tay vào đâu mới phải, tư thế ái muội này vốn nên thuộc
về hai người đang yêu thương nhau mới đúng.
Không biết vì sao tối nay Cung Quý Dương cứ mang đến cho cô một cảm giác kỳ lạ, nói không nên lời.
'Tranh Tranh ...'
Cung Quý Dương chừng như phát hiện cô đang căng thẳng, vì vậy hắn nhẹ xoay
cô lại, để cô nhìn vào hắn, cũng để ánh mắt cô không thể dời đi đâu
được. 'Nói anh nghe, rốt cuộc tám năm trước xảy ra chuyện gì? Những lời Thư Tử Hạo nói là có ý gì?'
Giọng nói như thôi miên của hắn chậm rãi vọng đến tai cô.
Lời của hắn khiến cho Sầm Tử Tranh dấy lên một tia nghi hoặc. Cô sửng sốt
nhìn đôi mắt cũng đầy vẻ nghi hoặc của hắn, trong lòng không khỏi khen
thầm người kia đúng là biết giả vờ.
'Thì như Tử Hạo đã nói, anh đã làm chuyện tốt gì chẳng lẽ còn cần người khác nhắc lại hay sao?'
Từ câu hỏi ngược này của cô không khó nhận ra tâm tình của cô đang thật không tốt.
'Em không phải người khác, anh nghĩ ngoại trừ anh ra, em chính là người
trong cuộc. Nói anh nghe, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao lúc đó em
muốn rời xa anh?'
Giọng điệu của Cung Quý Dương có chút hung hăng như muốn bức ép cô, ánh mắt lóe lên những tia sắc bén như một thanh bảo kiếm vừa được rút ra khỏi vỏ.
Sầm Tử Tranh muốn giãy thoát ra
khỏi vòng tay của hắn nhưng sau khi phát hiện làm vậy cũng chỉ phí công, cô ngẩng đầu lên nhỉn hắn, không nhịn được cười châm chọc: 'Thật là nực cười, năm đó rõ ràng là anh rời bỏ tôi trước, sao giờ lại biến thành
tôi bỏ anh chứ?'
'Không sai, Tranh Tranh, lúc đó anh thực sự có
một số chuyện cần phải đích thân đi xử lý cho nên bất đắc dĩ mới phải
rời xa em một thời gian. Nhưng ... không ngờ hai tháng sau khi anh trở
lại trường lần nữa thì đã không thấy em đâu riồ Chẳng lẽ, chỉ có hai
tháng mà em cũng không muốn đợi hay sao? Chẳng lẽ, cái tên Thư Tử Hạo đó thực sự là tốt đến như vậy, tốt đến mức em đành lòng phụ anh mà đi theo hắn?'
Trong ánh mắt Cung Quý Dương xẹt qua một tia phiền muộn và phẫn hận, bàn tay to hung hăng nắm chặt cổ tay cô như muốn bóp nát nó
vậy ...
'Anh nói cái gì?'
Ánh mắt phẫn hận của hắn chừng như chấn động đến nội tâm của Sầm Tử Tranh: 'Anh nói ... sau đó anh có trở lại trường học sao?'
'Đúng vậy!' Cung Quý Dương thả lỏng tay ra, một tay nhẹ vuốt ve gương mặt xinh xắn của cô ...
'Chỉ tiếc là, khi anh trở lại mọi thứ đều đã thay đổi ...'
Hắn nhìn cô chăm chú, trong ánh mắt không nhìn ra có chút giả dối nào, đôi
mắt lóe lên những tia nghiêm túc và chân thành đến động lòng người.
Đối mặt với ánh mắt này của hắn, tim cô chợt thắt lại, sống lưng chợt lạnh toát.
Sao lại thế được?
Chuyện càng lúc càng không đúng!
'Tranh Tranh