
đang sắp tái diễn trước mắt hắn.
Cung Quý Dương xoay đầu, gương mặt chợt trở nên âm trầm ...
'Thư học đệ, không ngại nói cho ngươi biết một sự thật, bất kể là tám năm
trước hay tám năm sau ngươi đều là kẻ thua cuộc. Từ bỏ ý định đi!'
Nói xong hắn ôm Sầm Tử Tranh đi về phía biệt thự.
Đây là lần cảnh cáo cuối cùng hắn dành cho Thư Tử Hạo!
Nhìn theo bóng hai người, nhất là khi chạm vào đôi mắt chứa đựng nhiều điều
muốn nói của Sầm Tử Tranh, Thư Tử Hạo chợt quát lên một tiếng ...
'Cung Quý Dương, anh đứng lại cho tôi!'
Hai người cùng dừng bước chân, Cung Quý Dương quay đầu lại, đôi mắt phát ra những tia lạnh lùng như muốn đông cứng người đối diện.
Ngược lại với hắn, Sầm Tử Tranh cực kỳ khẩn trương nhìn hai người đàn ông, cô
không biết Thư Tử Hạo muốn nói gì với Cung Quý Dương, cũng không dám
tưởng tượng sau đó Cung Quý Dương sẽ đối phó với Thư Tử Hạo như thế nào.
'Tử Hạo, đủ rồi!' Cô vội lên tiếng đánh động hắn.
Nhưng Thư Tử Hạo chừng như không hề nghe thấy, hắn đi thẳng đến trước mặt
Cung Quý Dương, đôi mắt mang theo chút giận dữ nhìn thẳng vào mắt Cung
Quý Dương, nói rành mạch từng chữ: 'Tám năm trước, khi anh dùng thủ đoạn ác liệt kia làm tổn thương Tử Tranh, bây giờ anh còn tư cách gì mà có
được cô ấy lần nữa? Càng không cần nói đến anh có tư cách gì khống chế
tự do của cô ấy?'
'Ngươi nói cái gì?'
Giọng của Cung Quý Dương chợt trở nên lạnh như băng, một cỗ khí tức nguy hiểm quẩn quanh giữa ba người.
Thủ đoạn ác liệt?
Chuyện khôi hài như vậy đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe được!
'Hừm ...'
Thư Tử Hạo cười lạnh một tiếng, trong mắt toàn là sự khinh miệt lẫn chế
giễu: 'Thế nào? Cung học trưởng thật đúng là quý nhân hay quên, chẳng lẽ chính mình làm chuyện gì cũng cần học đệ này nhắc lại một lần hay sao?
Lúc đó nếu như anh không không giữ lời hứa, bội tín vong tình thì Tử
Tranh sao lại phải chịu khổ nhiều như thế, thậm chí bất đắc dĩ phải thôi học? Tất cả đều do một tay anh ban cho mà thôi!' Lời của Thư Tử Hạo như một quả bom nguyên tử ném vào không trung, uy lực của nó khiến cho Cung Quý Dương, người trước giờ vẫn luôn bình tĩnh đến mức lạnh lùng run rẩy toàn thân ...
'Tử Hạo ...'
Sầm Tử Tranh vội tiến đến, thấp giọng nói: 'Đủ rồi Tử Hạo, đừng nói nữa, chuyện trước đây em không muốn nhắc đến nữa!'
Có cần phải nhắc đến nữa không? Nhắc đến một lần lại đau thêm một lần. Đây đã là sự thật không thể thay đổi được thì vì sao lại cứ muốn xát muối
vào vết thương của cô làm gì chứ?
Thư Tử Hạo không tán đồng với
cách nghĩ của cô, hắn lắc đầu, rõ ràng là quá kích động và lo lắng, nhất là khi hắn nhìn thấy Sầm Tử Tranh và Cung Quý Dương lại ở bên nhau lần
nữa, bảo hắn sao có thể nuốt trôi cơn tức này chứ?
'Tử Tranh, em
đã quên lúc đó hắn đã làm gì với em sao? Em đã quên lúc đó em từ thiên
đường rơi xuống địa ngục, từ trông đợi trở thành tuyệt vọng thế nào sao? Em đã quên em vì hắn mà bỏ lỡ những gì sao? Em quên em đã có con ...'
'Tử Hạo!'
Sầm Tử Tranh sốt ruột lên tiếng ngắt lời Thư Tử Hạo, rồi sau đó, sự sốt
ruột thay bằng một vẻ tuyệt vọng và đau khổ khiến người ta nhìn vào liền chạnh lòng.
'Anh đi đi. Đừng vì chuyện của em mà cứ mang nỗi bất bình làm gì, không đáng đâu!'
Cô hiểu rất rõ tính tình của Cung Quý Dương, người tự cao tự đại như hắn
như hắn trước giờ vốn không thích bị người ta chế giễu như vậy mà Thư Tử Hạo hết lần này đến lần khác lại phạm vào điều đại kỵ đó, cứ tiếp tục
nói như vậy cô thật khó bảo đảm tên kia có phải sẽ nổi cơn thịnh nộ hay
không.
'Tử Tranh ...''
Thư Tử Hạo bước đến, hai tay bấu lấy vai cô, trong ánh mắt lộ rõ sự lo lắng ...
Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì cả người đã bị Cung Quý Dương nhấc lên.
'Cung Quý Dương!' Sầm Tử Tranh kinh hoảng kêu lên một tiếng, cô bước vội đến định cản lại.
Cung Quý Dương ấn Thư Tử Hạo lên tường, đôi mắt như chim ưng mang theo một vẻ kinh ngạc không giấu được.
'Chết tiệt! Ngươi vừa nói cái gì?'
Nếu như hắn không nghe lầm, câu nói của Thư Tử Hạo có ý là, năm đó hắn làm
chuyện có lỗi với Tử Tranh. Chuyện này sao có thể chứ? Hắn chỉ rời khỏi
trường học có hai tháng thôi mà, căn bản là không làm ra chuyện gì gọi
là bội tín vong tình cả, hơn nữa ...
Sự chấn động của hắn cũng
không kém gì động đất cấp tám, bây giờ điều duy nhất trong đầu hắn suy
nghĩ đó là phải biết được năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thư Tử Hạo thấy vậy cười lạnh một tiếng, hắn hất tay Cung Quý Dương ra,
giọng trào phúng nói: 'Thế nào? Thì ra đường đường là Cung đại tổng giám đốc không chỉ là kỳ tài thương nghiệp mà còn là diễn viên kỳ tài nữa.
Năm đó anh làm chuyện tốt gì còn cần người khác nhắc nhở sao?'
Vẻ mặt Cung Quý Dương càng thêm khác thường, hắn không nổi nóng mà chỉ
đứng sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau hắn mới nhìn về phía Sầm Tử Tranh.
Sầm Tử Tranh bị ánh mắt kỳ lạ này của hắn nhìn đến nỗi toàn thân có chút
không tự nhiên, càng quan trọng hơn là, cô cảm giác được phản ứng của
Cung Quý Dương có chút kỳ lạ.
Sao nhìn hắn có vẻ như không hề biết gì về chuyện tám năm trước vậy?
Thật nực cười, hắn là kẻ gây ra chuyệ