
hình, vừa gặp được người như vậy tâm tình của mẹ liền trở nên siêu cấp tốt, hơn nữa cho rằng chỉ cần là người đã từng học ở những trường đại học danh tiếng, tương lai nhất định sẽ là một nhân tài.
Trước tình hình này cô đoán chắc mẹ mình sẽ hoàn toàn đứng về phía Cung Quý Dương, mà Cung Quý Dương cái tên đàn ông đáng ghét này quả thực đã thành công mua chuộc mẹ cô, nhưng không chỉ có vậy, ngay cả em trai hình như cũng đã bị mua chuộc mất rồi.
‘Mẹ, đừng hỏi nữa mà, mẹ đường sá xa xôi đến đây, đợi lát nữa ăn cơm xong con đưa mẹ về nhà con nha, đã lâu rồi không được gặp mẹ, con nhớ mẹ lắm!’ Sầm Tử Tranh vội vàng lên tiếng chặn lại mẹ mình.
Bà Sầm nghe vậy ánh mắt đầy yêu thương nhìn con gái mình: ‘Bé cưng à, cũng là con nói đúng, người già chỉ mong luôn được ở bên cạnh con cái, lần này mẹ nghĩ thông suốt rồi, nếu đã đến đây thì mẹ sẽ không vội trở về!’
‘Thật sao mẹ? Mẹ quyết định ở lại đây rồi sao?’
Trên mặt Sầm Tử Tranh lập tức lộ ra vẻ vui mừng, trong lòng cực kỳ hưng phấn.
‘Đương nhiên rồi, mẹ gạt con làm gì. Với lại mẹ đã xem qua căn nhà mà Quý Dương mua rồi, mẹ thích lắm nên quyết định sẽ ở chỗ đó!’ Bà Sầm hài lòng nói.
‘Mẹ …’ Sầm Tử Tranh cảm thấy cực kỳ khó xử, cô vội nói: ‘Thực ra con có thể mua cho mẹ một căn nhà tốt hơn mà, mẹ, hay là mẹ đừng ở chỗ đó!’
‘Sao vậy?’ Bà Sầm thấy con gái không vui lại nói chuyện ấp a ấp úng liền đặt đôi đũa xuống bàn, nhìn hai người trẻ tuổi đối diện bằng ánh mắt là lạ.
‘Ồ, bác gái xin đừng hiểu lầm. Tranh Tranh mấy ngày nay đang giận dỗi với con cho nên mới nói vậy thôi!’
Cung Quý Dương vội lên tiếng giải thích với bà Sầm, sau đó xoay về phía Sầm Tử Tranh, thân thiết nói: ‘Tranh Tranh, đừng giận nữa mà, anh cũng hy vọng những ngày sau này của bác gái được thoải mái một chút, hơn nữa, em mua hay anh mua thì có khác gì đâu, dù sao chúng ta cũng sắp kết hôn rồi mà!’
‘Cái gì? Kết hôn?’
Ngoại trừ Cung Quý Dương ra, Sầm Tử Tranh, bà Sầm và cả em trai đều cùng lúc kinh ngạc kêu lên.
‘Cung Quý Dương, anh điên đủ chưa? Ai nói là chúng ta sắp kết hôn chứ?’
Sầm Tử Tranh tức tối trừng mắt nhìn Cung Quý Dương sau đó vội nói với mẹ mình: ‘Mẹ, đừng tin lời anh ta nói, giữa con và anh ta vốn chẳng có gì cả!’
‘Không đúng nha, chị à, nếu như thật sự không có gì vậy tối hôm qua sao hai người lại ở cùng với nhau? Hơn nữa còn ngủ chung trong một căn phòng.’
Em trai vò đầu vẻ không hiểu hỏi lại.
‘Em im miệng cho chị!’
Sầm Tử Tranh hận không thể dán miệng em trai mình lại được. Đáng chết thật! Sớm đã biết em trai cô trời sinh nhiều chuyện, chuyện gì cũng không giữ bí mật được!’
Trời ạ, thế này thì nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội rồi.
Mà bà Sầm chừng như cũng bị chuyện của Cung Quý Dương và con gái mình dọa đến, bà sững sờ một lúc lâu mới nhẹ giọng hỏi Sầm Tử Tranh: ‘Bé cưng à, con với Quý Dương bây giờ … đang ở chung sao?’
Tuy bà biết chuyện của giới trẻ bây giờ mình không tiện can thiệp nhưng dù sao cũng là con gái của bà, còn chưa kết hôn mà đã ở chung với nhau khiến cho người có tư tưởng truyền thống như bà có chút không tiếp nhận nổi.
‘Mẹ …con không có …’
‘Bác gái!’
Cung Quý Dương vừa vặn lên tiếng ngắt lời Sầm Tử Tranh, anh buông đôi đũa trên tay xuống, nhẹ nâng chiếc khăn ăn nhã nhặn lau miệng, nhất cử nhất động đều mang theo khí phách và sự tao nhã: ‘Nếu như bác gái cho phép, cuối năm nay con với Tranh Tranh sẽ kết hôn!’
Sầm Tử Tranh trừng to đôi mắt đẹp sau đó đạp mạnh chân dưới bàn mà đích đến là chân của Cung Quý Dương …
‘Ô …’
Bị đau anh liền lên tiếng: ‘Tranh Tranh, anh cũng chỉ là nói lời thật thôi mà, em đừng kích động quá như vậy!’
‘Kích động?’
Sầm Tử Tranh gần như nghiến răng nói: ‘Tôi chỉ hận không thể giết anh ngay tại đây thôi!’
Nào hay Cung Quý Dương chỉ khẽ nhếch môi, nói: ‘Em giết anh rồi ai cưới em đây?’
‘Anh …’
Lửa giận trong mắt Sầm Tử Tranh đã rất rõ ràng nhưng mẹ và em trai đang ở đây nên cô không dám quá vọng động.
Nhưng một màn này lọt vào trong mắt bà Sầm thì lại mang một hàm ý khác, nét mặt hài lòng bà nhìn hai người trẻ tuổi đang “tán tỉnh” nhau: ‘Bé cưng nhà bác chắc là bị bác nuông chiều riết rồi hư, sau này Quý Dương con phải vất vả rồi!’
‘Mẹ!’
Cô bất mãn lên tiếng kháng nghị, trong lòng càng lúc càng chán nản, tiêu rồi, xem ra mẹ đã hoàn toàn đứng về phía Cung Quý Dương rồi.
Cung Quý Dương nghe vậy, môi nhẹ câu lên: ‘Nói như vậy là bác gái đã đồng ý rồi?’
‘Đồng ý, đương nhiên là đồng ý rồi. Nghĩ xem, con là một đứa bé xuất sắc như vậy, thật là đốt đèn lồng tìm cũng không thấy, bé cưng có con chăm sóc người làm mẹ như bác đã mãn nguyện lắm rồi!’
Bà Sầm vội gật đầu nói, đang nói mắt chợt đỏ lên …
‘Mẹ, mẹ sao vậy?’
Sầm Tử Tranh bị vẻ mặt của mẹ mình dọa giật mình, cô vội bước đến dùng khăn giấy lau nước mắt cho bà, ‘Đang yên đang lành sao mẹ lại khóc?’
Nhìn thấy mắt mẹ hồng hồng, lòng cô cũng khổ sở theo.
Bà Sầm trìu mến đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, ánh mắt nhu hòa nói: ‘Haizzz, mẹ trông ngày trông đêm chính là mong con tìm được một người đàn ông vừa ý, hôm nay rốt cuộc cũng để mẹ chờ được rồi, chỉ là