
sạn ngủ mất rồi, anh sẽ bảo anh ta đến ngay. Thưa chú, cháu làm phiền gia đình thêm một lát nữa, chú cứ nghỉ ngơi trước đi ạ".
Ông Mộ xua tay: "Bây giờ muộn quá rồi, sáu giờ sáng mai hai đứa đã lên đường...Cậu ở lại đây đi, để tôi bảo Mộ Thiện thu dọn phòng cho".
Trong phòng dành cho khách, một thân hình cao lớn ngồi bên cạnh giường. Mộ Thiện giải ga giường rồi kéo thẳng bốn góc. Cô quay đầu, bắt gặp Trần Bắc Nghiêu nhìn cô chăm chú.
"Anh cố ý đúng không?" Mộ Thiện hỏi nhỏ: "Anh cố ý thua ba tôi? Cố ý chơi muộn như thế này?"
Trần Bắc Nghiêu không lên tiếng, anh bước lại gần và ôm eo cô.
Mộ Thiện cứng đờ người, anh lập tức đè cô xuống giường.
"Mau bỏ tôi ra!" Mộ Thiện rít lên: "Bố mẹ tôi nhìn thấy bây giờ".
"Bọn họ sẽ không vào đây đâu". Trần Bắc Nghiêu nói rồi cúi đầu định hôn cô.
Mộ Thiện ngoái đầu né tránh: "Anh không hận sao? Năm đó mẹ tôi mắng anh trước mặt bao nhiêu người, bố tôi còn sai người đánh anh..."
Hai ngày vừa qua biểu hiện của anh quá hoàn hảo, khiến cô đâm ra hoài nghi.
Trần Bắc Nghiêu áp sát vào mặt cô: "So với em, những chuyện đó không là gì cả".
Sau đó anh phủ xuống hôn cô. Lần này Mộ Thiện không cự tuyệt, hai người hôn nhau cuồng nhiệt một lúc lâu. Đến khi môi anh chuyển dịch xuống dưới, tay anh mở cúc áo ngủ của cô, Mộ Thiện mới đẩy người anh đứng dậy: "Tôi về phòng đây".
"Em ngủ ở đây đi". Trần Bắc Nghiêu kéo tay cô.
"Không được". Mộ Thiện trừng mắt: "Anh muốn ngày mai bị bố mẹ tôi đá ra khỏi cửa sao?"
Nửa đêm, Mộ Thiện đang ngủ ngon giấc, cô mơ hồ cảm thấy có người hôn cô, thân thể cô bị một thân hình cao lớn đè nặng.
Mộ Thiện vẫn ngủ say nên không hề có phản ứng. Cô thậm chí tưởng đang ở nhà Trần Bắc Nghiêu nên mở miệng lẩm bẩm, trong khi mắt vẫn nhắm nghiền: "Đừng mà! Ngày mai còn phải đi làm...".
Người đó ôm chặt thắt lưng cô rồi nằm nghiêng bên cạnh cô. Hơi thở nóng hổi của anh phả vào vai cô, giọng nói trầm ấm của anh thoảng qua tai cô: "Bảo bối, anh xin lỗi!"
Sáng sớm ngày hôm sau Mộ Thiện bị đánh thức bởi tiếng chuông đồng hồ, cô mơ hồ cảm thấy hình như đêm qua xảy ra chuyện gì nhưng lại không nhớ rõ. Khi Mộ Thiện đẩy cửa phòng đi ra ngoài, Trần Bắc Nghiêu đã ngồi sẵn ở ghế salon.
Bà Mộ đang dọn đồ ăn sáng, bà mỉm cười giục Mộ Thiện: "Con mau đi đánh răng rửa mặt, Tiểu Trần dậy từ lâu rồi".
Mộ Thiện vâng dạ, cô đưa mắt qua Trần Bắc Nghiêu lúc này đang chăm chú xem thời sự buổi sáng.
Có lẽ chỉ là một giấc mơ, Mộ Thiện nghĩ. Nhưng cô không nhớ trong mơ Trần Bắc Nghiêu nói với cô điều gì, mặc dù vậy cô vẫn cảm thấy xót xa trong lòng. Giữa mùa thu, gió đêm hơi lạnh.
Mộ Thiện mở cửa liền nghe thấy giọng nói tức giận của Châu Á Trạch: "Em ra lá bài gì mà chán thế?"
Sweet không hề tỏ ra yếu thế: "Em đã nói là em không biết chơi rồi mà, tại anh cứ kéo em chơi cho đủ người, bây giờ lại trách em?"
Mộ Thiện đi vào phòng khách. Châu Á Trạch, Sweet, Lý Thành và một vệ sỹ đang ngồi chơi bài trên bộ bàn ghế salon.
Châu Á Trạch thấy Mộ Thiện như gặp cứu tinh, hai mắt anh ta sáng ngời: "Chị dâu! Chị dâu!" Anh ta đẩy Sweet sang một bên, chừa ra một chỗ trống cho Mộ Thiện.
Mộ Thiện vốn không muốn tiếp xúc thân mật với bọn họ, cô mỉm cười: "Tôi mệt rồi, lên gác nghỉ trước đây. Mọi người cứ chơi đi!"
Châu Á Trạch kêu to: "Đừng mà chị dâu! Ở lại đây chơi đi!" Vừa rồi anh ta vừa véo vào người Sweet.
Sweet hiểu ý lập tức đứng dậy kéo tay Mộ Thiện và cất giọng tội nghiệp: "Chị dâu, giúp em đi mà. Dù sao mai cũng là cuối tuần, lão đại lại không có ở nhà, một mình chị ở phòng thì buồn chán chết đi. Em đi chuẩn bị đồ ăn đêm cho chị". Nói xong không đợi Mộ Thiện từ chối, cô liền chạy một mạch vào nhà bếp.
Ba người đàn ông ngước nhìn Mộ Thiện bằng ánh mắt chờ đợi. Mộ Thiện lên gác cũng chỉ xem tivi để giết thời gian, cô lưỡng lự rồi cuối cùng cũng ngồi xuống chơi bài với bọn họ.
Đã mười ngày trôi qua kể từ lúc Mộ Thiện từ nhà bố mẹ quay về thành phố Lâm.
Buổi chiều khi đến thành phố Lâm, Mộ Thiện còn chưa kịp mở miệng nói chuyện với Trần Bắc Nghiêu, anh đã lên chuyến bay quốc tế bay đi Mỹ dự một cuộc tọa đàm về ngành đầu tư tài chính tiền tệ quốc tế. Đúng như anh nói, chín mươi chín phần trăm thời gian anh là người làm ăn đứng đắn, hơn nữa còn là thương nhân xuất sắc.
Những ngày này, cuộc sống của Mộ Thiện khá thoải mái tự do.
Có lẽ do thái độ chân thành của Trần Bắc Nghiêu với cha mẹ cô, hoặc giả cô vẫn chưa kịp nói lời cám ơn anh nên trong thời gian anh không ở nhà, cô thường nhớ đến anh, thậm chí nhớ nhiều nữa là khác.
Nghĩ đến đây, Mộ Thiện có một tâm trạng khó diễn tả thành lời. Cô mau chóng tập trung tinh thần vào việc chơi bài.
Bốn người đều chơi rất khá nên ván bài ngày càng kịch liệt.
Khi Trần Bắc Nghiêu đi vào phòng khách, anh nhìn thấy người phụ nữ của anh như một bông hoa tỏa sáng giữa ba người đàn ông.
Cô thậm chí còn chưa thay quần áo ở nhà, vẫn mặc bộ váy công sở bó sát, cho thấy đường cong ẩn hiện. Cặp lông mày thanh tú của cô hơi rướn lên, một tay cô cầm lá bài, một tay gõ xuống mặt bàn. Cô nói với Châu Á Trạch: "Không còn lá bài chính là các anh chết