
“Em biết không cách đây 2 ngày, cả nhà chị đã quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Đến lúc tỉnh dậy, chị phát hiện vợ chồng chị vẫn đang nằm trên giường!”
“Vậy… có gì bất thường!” Quỳnh bắt đầu thấy đau đầu. Ngủ trên giường dĩ nhiên dậy sẽ ở trên giường, trừ khi ai đó tự ngã xuống giường.
“Cái chính là cái giường ấy không nằm ở trong nhà bọn chị nữa!” Nguyệt khoanh 2 tay trước ngực, nghiêm khắc nhìn em gái cô.
Minh vẫn thản nhiên cong khóe miệng, trong đáy mắt ánh sáng càng lúc càng nhiều.
“…” Đến bây giờ Quỳnh đã hiểu vấn đề nằm ở đâu. Đáng sợ!
“Nhưng đấy chưa phải quá đáng nhất!” Nguyệt lại tiếp tục.
“Còn.. còn nữa ạ?” Quỳnh cảm thấy mặt mình đã đầy vạch thẳng, mồ hôi cứ như vòi nước ri nhỏ ra đều đều, cô khó nhọc nuốt nước bọt.
“Chị đành phải ở nơi chúng nó khiêng chị đến. Nhưng ai dè..” Nguyệt căm phẫn dí sát mặt mình vào mặt em gái.
Minh chỉ đơn giản nhìn chị gái đầy yêu thương.
“Em đập tường làm gì?” Nguyệt gằn từng chữ nói.
Minh còn chưa kịp trả lời đã nghe 1 âm thanh sốt ruột từ phía sau vọng lại.
“Chị dâu bớt giận không phải tại cô ấy, là ý của em!” Tú Triết bước tới, rất lịch sự nói.
“Đừng gọi tôi chị dâu, cậu còn hơn tuổi tôi!” Nguyệt trừng mắt lườm hắn.
“Em không dám!” Hắn vẫn nhã nhặn nói.
“Cậu có gì không dám nữa? Cho người bao vây nhà tôi, lẻn vào nhà khiêng chúng tôi đi khi chúng tôi không biết, bây giờ còn đập tường?” Nguyệt tức giận.
“Chị an tâm, mọi chuyện chỉ trong chiều nay là xong.” Hắn rất chắc chắn nói.
“Xong? Cái gì xong?” Nguyệt nheo mắt lại hỏi.
“Em chỉ định làm cái cửa, để cô ấy sang gặp chị đỡ phải đi xa!” Tú Triết rất thản nhiên nói.
Nguyệt há hốc cằm rơi xuống đất, Quỳnh ở 1 bên mặt đã n
hư mã vạch. Hai nhà sát vách, vẫn còn xa sao?
“Haizz~ Chị đầu hàng, chị đầu hàng rồi!” Nguyệt giơ 2 tay chán nản. Dù sao cô không còn cách nào khác để chấp nhận.
Minh nhìn chị gái rất thỏa mãn, bây giờ lời hứa của họ đã được coi là thực hiện chưa? Cô nắm lấy tay Tú Triết, thản nhiên kéo anh đi.
“Ông xã mau đi thôi, chúng ta trễ mất!”
Nguyệt cùng Quỳnh đi đằng sau ngán ngẩm nhìn theo 2 kẻ không biết trời đất kia.
“Chị Nguyệt, em rể chị thật đáng sợ!” Quỳnh nói.
“Chị cũng thấy vậy! Hình như nó yêu con ranh kia đến phát điên rồi!” Nguyệt thở dài nghĩ lại chuỗi thời gian qua mà kinh hãi.
“Cái này không thể chối cãi!” Quỳnh gật đầu tán thành.
“Chị nghe nói ban đầu là đối tác làm ăn hả?” Nguyệt lại hỏi.
“Vâng. Anh ta kí hợp đồng với công ty!” Quỳnh lại đáp.
“Nhưng sao chị cứ cảm giác họ quen nhau lâu rồi. Em có biết không?” Nguyệt quay sang nhìn Quỳnh, muốn biết thêm thông tin.
“Em cũng muốn biết như chị!” Quỳnh buồn bã thở dài.
Còn cô dâu đang đi đằng trước kia, gương mặt tươi cười vẫn chưa dứt. Cô nghe rõ lời họ nói chứ, nhưng mà cứ để cuộc gặp gỡ của họ là 1 bí mật đi. Vì cái cảm giác ngọt ngào đó, cô không muốn chia se cho bất cứ ai cả. Chắc sẽ có 1 lúc nào đó, cô quá hạnh phúc mà không kìm được lòng mình sẽ mang đi khoe khoang, nhưng vào lúc này, cô vẫn muốn gậm nhấm nó thật từ từ, để tận hưởng thật kĩ hạnh phúc mà mình đang có. Cô sẽ nhấm nháp thật chậm, để thưởng thức tình yêu của hắn ta. Cho nên, bây giờ, hãy để cuộc gặp gỡ của bọn họ chỉ dành riêng cho một mình cô mà thôi.
Minh dựa thật sát vào người Tú Triết, bàn tay siết chặt cánh tay của anh. Cô nói giọng rất khẽ. “Em yêu anh!”
Phiên ngoại: Xã hội đen
Hà Nội, Việt Nam, tháng 10 năm 201xx…
“Thằng nhãi ranh biến khỏi chỗ này đi!” Một giọng nam vang lên.
“Biến. Còn chưa biết ai biến đâu!” Một giọng nói trong trẻo liền đáp trả.
“Thằng này đúng là chưa đánh không biết sợ!” Tên con trai tức giận hếch mặt với mấy tên gần đó. Chỉ thấy mấy tên kia liền ngoan ngoãn xông thẳng lên.
Đám con trai kẻ giơ nắm đấm người túm tóc, kể đẩy làm cho gã trai ngã dúi dụi. Ban đầu nó còn có thể chống đỡ, chỉ lát sau chỉ có thể nằm rên rỉ trên mặt đất. Giữa lúc 1 tên đang giơ cao chân, định nện thẳng 1 dép vào mặt hắn, thì 1 âm thanh trong veo vang lên.
“Tên nhóc khốn này, đang làm gì thế hả?”
Cả đám nhóc kinh ngạc ngẩng đầu, thì thấy ở trong khoảng sân không biết từ lúc nào xuất hiện thêm 1 người. Người đó có vẻ đã 30 mấy, nhưng gương mặt lại rất nhẵn nhịu, làn da mịn màng không hề có nếp nhăn, trên người cô ta mặc 1 chiếc áo bó đơn giản, cùng với quần jeans màu sẫm càng làm cho cô ta trông trẻ trung lạ thường.
Người phụ nữ mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của đám choai choai, bà lao vào, thân hình mảnh khảnh đột nhiên rất nhanh nhạy. Bỏ vung tay, hạ chân, đám thanh niên hoàn toàn không kịp đỡ. Cả lũ bị 1 trận bầm dập thâm tím mà chưa hiểu chuyện gì, chỉ có thể hầm hè mà bỏ đi.
Lúc ấy, người phụ nữ mới phủi tay, gương mặt rất đắc ý nhìn cái kẻ đang nằm dưới đất kia.
“Con trai, muốn đánh nhau phải đánh như vậy mới phải!” Minh rất đắc ý cười, nhìn cậu con trai 12 tuổi của mình.
Tùng tức giận nheo mắt lại, cắn chặt răng. Cậu lạnh nhạt đứng dậy, không buồn nhìn mẹ mình lấy 1 cái.
“Này, nhóc con đi đâu đó! Đợi mẹ!” Minh hớt hải đuổi theo sau. Thằng con này của cô, giống ai không biết.
“Đại ca, là bọn họ!” Đột nhiên 1 giọng nói vang lên