
ng mặt Nhan Hoan lạnh lùng, điều khiển cỗ xe bốn cửa chạy hết tốc
độ về hướng bờ biển, cho đến khi cách nước biển chỉ chừng một mét, cô
đột ngột bẻ bánh lái, phanh gấp, động tác gọn gàng dứt khoát, cửa xe
phía sau bên trái theo quán tính bị bật mở ra, ngay sau đó Lãnh Tiểu Mạn cũng bay ra ngoài, ngã xuống chỗ nước cạn như chó rỉa phân.
“Ọc” một tiếng tất cả những gì có trong dạ dày bị đẩy hết ra ngoài,
tan vào trong nước biển, một con sóng to đánh tới, những thứ bẩn thỉu bị cuốn lên xối cả vào người Lãnh Tiểu Mạn. Lãnh Tiểu Mạn hai mắt đỏ hoe,
quát lớn: “Chết tiệt, chị dám.”
Nhan Hoan hạ cửa sổ xe, nhìn bộ dạng chật vật của cô ta, cảm thấy cực kỳ sảng khoái, cười lạnh nói: “Nhóc con chết dẫm, cho cô biết, tôi và
Tiêu Trạch, vị hôn phu của cô, không có bất cứ quan hệ nào hết. Có bản
lĩnh thì cô đi mà trông chừng anh ta, đừng có tới khóc lóc om sòm với
người chẳng liên quan. Tốt nhất cô hãy nhớ kỹ bài học ngày hôm nay, nhớ
kỹ khuôn mặt này của tôi, sau này gặp tôi tốt nhất là đi đường vòng, tôi không dám cam đoan lần sau còn có thể có lòng tốt như thế này nữa đâu.”
Bánh sau xe đảo mãnh liệt, hất lên bao nhiêu cát biển và bùn nhão vào người Lãnh Tiểu Mạn, Nhan Hoan nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, đôi mắt
đẹp nheo lại.
Cô đã từng thề, bất kể là họ Lãnh hay họ Từ, kẻ nào còn dám khiến cô bực bội, kẻ đó sẽ phải biết tay.
Cho nên, Lãnh Tiểu Mạn, muốn trách chỉ có thể trách cô có loại ba mẹ đáng khinh như vậy.
Xe rẽ vào bãi cát, rời khỏi bờ biển, chạy trên đường lớn một lúc,
Nhan Hoan mới dừng xe, ra sức sập cửa sau, trở lại chỗ ngồi, mãi vẫn
không nhúc nhích.
Chỉ cần là chuyện có liên quan tới Lãnh gia sẽ khiến cô vô cùng bực
bội. Bây giờ lại dính dáng đến Tiêu Trạch, tâm trạng cô đang rất hỗn
loạn.
Tiêu Trạch, tôi với anh, giờ đây chỉ sợ đến bạn bè cũng không làm nổi.
…
Sáu giờ chiều, Tiêu Trạch đúng giờ xuất hiện ở xưởng sữa chỡ.
“Anh Tiêu đến rồi.” Tiểu Thứ nhiệt tình chào hỏi nhưng nhận lấy là
ánh mặt lạnh lẽo của Nhan Hoan, cậu ta mất tự nhiên sờ sờ miệng, tránh
qua chỗ khác.
Chỉ một ánh mắt Tiêu Trạch đã nhìn ra có vấn đề, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Có chuyện tôi phải nói rõ với anh.” Nhan Hoan lạnh lùng nói.
Vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng khiến trong lòng Tiêu Trạch hoang mang, có một loại dự cảm chẳng lành.
“Lên xe nói.” Tiêu Trạch nói.
Nhan Hoan không đáp mà đi về phía sân sau, “Tôi đi xe của Lý An Thần.”
“Tay của cô…”
“Cách tim xa lắm.” Không chết được.
Tiêu Trạch nghĩ mãi không hiểu, sáng nay hai người vẫn còn cười cười
nói nói, bây giờ sao lại giương cung tuốt kiếm rồi. Mang theo tâm trạng
bất an, anh lái Reventon đuổi theo GTR màu xanh da trời.
GTR dừng lại tại một ngã ba cách xưởng sửa chữa không xa, Nhan Hoan
đẩy cửa xuống xe, chờ Tiêu Trạch xuống mới nói: “Sau này chúng ta, đừng
gặp lại nữa.”
“Tại sao?” Tiêu Trạch nhíu mày hỏi.
“Không tại sao cả, chỉ là không muốn nhìn thấy anh nữa.”
“Không muốn nhìn thấy tôi!” Tiêu Trạch quay đầu đi bực bội nghĩ xem
rốt cuộc vấn đề là ở đâu, mãi cũng chẳng thể nhớ ra được vấn đề nào như
thế. Anh tức giận quay đầu lại, lớn tiếng: “Cô gái này rốt cuộc là
chuyện gì xảy ra, lần trước trên đỉnh núi cũng thế, luôn miệng nói không muốn bước vào thế giới của tôi, không muốn chơi trò chơi của tôi, tôi
hoàn thành ý nguyện của em, tôi đi vào thế giới của em, tôi tới tìm em.
Nhưng giờ mới được vài ngày, em lại như vậy, nói sau này đừng gặp lại
nữa, thế nào phải cho tôi một lý do.”
Anh trừng mắt, vẻ mặt lạnh lùng, giống như người gây ra lỗi là cô vậy, Nhan Hoan bực tức gào to: “Lý do là vị hôn thê của anh.”
Vị hôn thê?
Tiêu Trạch nghẹn lời, bị từ ngữ lạ lùng này làm cho không hiểu nổi, mãi mới nhớ có một người như thế tên là Lãnh Tiểu Mạn.
Thấy anh không nói lời nào, Nhan Hoan càng phát hỏa, bật cười chế
giễu: “Tôi ghét nhất kẻ nào dùng từ kẻ thứ ba để nói về tôi, vốn muốn
làm bạn bè với anh, nhưng bây giờ xem ra, giữa chúng ta đến bạn bè cũng
không làm nổi.”
“Ai muốn làm bạn bè với em?” Tiêu Trạch hoàn toàn bị chọc giận.
“Vậy anh muốn thế nào, thật sự để tôi làm kẻ thứ ba sao?” Nhan Hoan
lập tức nổi cáu, ngực phập phồng mãnh liệt, khoanh tay quay sang một
bên.
Thế giới này điên loạn thật rồi, làm kẻ thứ ba và đi tìm kẻ thứ ba lại đều đường đường chính chính như vậy, dựa vào đâu cơ chứ!
“Em thật sự bằng lòng muốn làm kẻ thứ ba, vậy thì cũng phải chờ tôi tìm được bạn gái rồi hãy làm.”
Nhan Hoan quay lại nhìn anh, “Vậy Lãnh Tiểu Mạn kia là thế nào? Đừng
nói anh không biết cô ta, tôi đã tận mắt thấy cô ta bổ nhào lên lưng
anh.”
Tiêu Trạch trợn mắt, “Tối hôm qua tôi còn cõng em trên lưng! Em còn
ngủ trên giường của tôi! Những cái đó có thể nói lên điều gì? Nếu cô ấy
mà là vị hôn thê của tôi, thì em chính là mẹ của con tôi.”
“Nói bậy bạ gì đó.” Nhan Hoan nóng nảy, “Chúng ta chưa làm gì cả.”
“Đúng là chưa làm gì.” Đang hối hận muốn chết đây. Tiêu Trạch nhìn cô chằm chằm, hai con mắt như hận không thể nhìn xuyên được lòng cô. Anh
nói: “Không phải bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể ngủ trên giường của Tiêu Trạch tôi, tôi vô