
ới bờ vực phá sản, cứ nghĩ tới chuyện công ty mà cha vất vả dựng nên bị hủy hoại trong tay mình, anh lại đau khổ hận không thể chặt đứt hai bàn tay.
Điện thoại vang lên, là Tống Thế Phong gọi tới, anh ta có ý muốn giúp Tần Vũ nhưng lòng có dư mà lực không đủ, công trình của Giang Hân còn
phải dựa vào vốn đầu tư của Tần Vũ nữa là, gọi điện thoại tới chỉ xuất
phát từ lòng quan tâm, muốn nghĩ cách giúp đỡ. Nhưng trong giới này có
quá ít người như Tống Thế Phong, đa số bọn họ đều chỉ khoanh tay đứng
chờ để cười nhạo Tần Vũ.
Buổi chiều Nhan Hoan đến Tần Vũ, lần này cô ăn mặc rất đẹp, áo khoác
da, giày ống, còn đeo đồ trang sức trang nhã, thu hút ánh mắt mọi người.
Nhân viên lễ tân thông báo cho phòng thư ký có bạn gái Tổng giám đốc
đến, Amy mang hộp cơm ra ngoài, đứng chờ thang máy. Cửa mở, hai người
đối mặt, Amy nói: “Nhan tiểu thư, tâm tình ông chủ đang rất kém, cơm
trưa cũng không chịu ăn.”
“Đưa cho tôi đi!” Nhan Hoan nhận lấy chiếc túi, đi tới văn phòng Tiêu Trạch, cô dừng bước trước bức tưởng thủy tinh, trông thấy bóng lưng
người đàn ông cao lớn.
Nghe nói từ bóng lưng có thể nhìn ra tâm trạng một người, lúc này
bóng lưng Tiêu Trạch có màu xanh thẫm, lành lạnh, đau thương, bất đắc
dĩ…
Nhan Hoan không gõ cửa mà khe khẽ đẩy vào, nhẹ nhàng đặt chiếc túi
xuống mặt bàn. Tiêu Trạch đang chìm trong suy tư nên không hề phát hiện
ra, cho đến khi một vòng tay nhỏ nhắn quấn quanh eo anh.
Bàn tay to ôm lấy bàn tay nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve, vào đông, ánh mặt
trời đầu giờ chiều mặc dù ấm, nhưng cũng không thể sánh được với sự ấm
áp trong vòng tay người yêu giờ phút này, hai người chẳng ai nói một
lời, chỉ yên lặng tận hưởng, đắm mình trong khoảnh khắc.
Một lát sau, Nhan Hoan mới cất tiếng hỏi: “Đối với một người đàn ông, sự nghiệp quan trọng hơn hay phụ nữ quan trọng hơn?”
Sau khi trầm mặc rất lâu, Tiêu Trạch nói: “Sự nghiệp quan trọng hơn.”
“…”
Vòng tay đang siết chặt từ từ buông lỏng rồi thõng xuống, vào lúc
Nhan Hoan quay người muốn đi, tay đột nhiên bị kéo lại. Tiêu Trạch nắm
chặt tay cô, nói: “Sự nghiệp của anh là vì em mà thành.”
Trong màn đêm, tại Bình Sơn cách xa nội thành, con đường núi phủ đầy
tuyết trắng bị vầng trăng lạnh treo cao chiếu xuống thứ ánh sáng quạnh
quẽ, du thuyền màu xám Reventon lao nhanh như gió, bánh xe quay với vận
tốc lớn ma sát mặt đường vạch ra những vệt dài lóe sáng, vô số bông
tuyết lắc lư chậm rãi rơi trong ánh đèn xe mờ nhạt.
Lúc này cách thời điểm Nhan Hoan mất tích đã bảy tiếng đồng hồ.
Giữa quảng trường thành phố, Tiêu Trạch lái xe tìm kiếm lòng vòng vô
định. Giản Ninh, Bạch Diệc Phong, A Hạ, Tiểu Thứ cũng đều lái xe đi tìm
trải khắp bốn hướng.
Từ Giản Ninh biết được chuyện Lãnh Ngự Thần đi tìm Nhan Hoan, Tiêu
Trạch vừa lo lắng vừa tức giận, cuối cùng quay xe chạy về hướng biệt thự Lãnh gia. Chiếc xe thể thao lao nhanh rồi đâm sầm vào cổng chính vững
chãi, còi báo động của biệt thự kêu inh ỏi, Tiêu Trạch vừa thu lại chân
ga, điện thoại chợt vang lên, anh vội vàng bắt máy, hỏi: “Alô, Nhan
Hoan?”
“Em ở kiếm đạo quán.” Giọng nói bình tĩnh của Nhan Hoan vọng tới từ đầu bên kia.
Tiêu Trạch cúp máy, trừng mắt nhìn Lãnh Ngự Thần đang đứng sừng sững
trên cửa sổ tầng hai trước mặt, dưới ánh mắt kinh ngạc của bảo vệ Lãnh
gia, anh điều khiển Aston Martin đã bị hư hại đầu xe rời đi.
“Tên điên!” Mấy người ở Lãnh gia phỉ nhổ kẻ vừa mới táo bạo xông vào.
Kiếm đạo quán dưới chân Bình Sơn, trong khoảng sân rộng rãi, Reventon lẳng lặng đỗ tại một góc, kiếm đạo quán bị bóng đêm nuốt trọn chỉ còn
lại một gian luyện kiếm vẫn sáng đèn, qua cửa sổ thủy tinh vương đầy hơi nước, bóng dáng cao gầy của Nhan Hoan đang trong tư thế vung kiếm chém
giết.
“Hây!”
“Ha!”
Giữa không gian yên tĩnh vang dội tiếng hô hùng hồn, kết hợp với đó
là tiếng giày da lộp cộp gõ xuống mặt sàn. Tiêu Trạch bước đi vội vã,
xuyên qua hành lang, đẩy mạnh cánh cửa lớn của gian luyện kiếm.
Nhan Hoan khua thanh kiếm trúc, hai mắt sáng như hai ngọn đuốc, chóp
mũi phủ một lớp mồ hôi mỏng, trang phục kiếm đạo màu xanh đậm mặc trên
người cô vô cùng đẹp mắt. Sốt ruột tìm kiếm cô đến nỗi lòng nóng như lửa đốt, Tiêu Trạch cởi giày bằng tốc độ nhanh nhất, gấp gáp bước vào sàn,
cầm một thanh kiếm trúc vung về phía cô.
Hai thanh kiếm trúc va vào nhau phát ra tiếng vang lớn. Tiêu Trạch
dùng ưu thế sức mạnh của mình áp chế Nhan Hoan, ánh mắt dữ dằn: “Chơi
trò mất tích, thật sự có tiến bộ.”
Nhan Hoan không vì cơn giận của anh mà nhượng bộ chút nào, hất cằm
nói: “Em đang suy nghĩ một chuyện, dùng cách thức ưa thích của riêng anh và em để suy nghĩ.”
Dùng sức đẩy kiếm trúc, vung về phía mông của cô, đến khi chỉ còn
cách vài milimet thì bất chợt dừng lại. Tiêu Trạch buông thõng hai tay,
hỏi với vẻ nghiêm túc: “Nói vậy là vấn đề gì quấy nhiễu em, em đã suy
nghĩ như thế nào?”
Nhan Hoan nhìn anh, nói như hơi hờn dỗi: “Ở lại bên anh hay là đồng ý lấy Lãnh Ngự Thần.”
Siết chặt cây kiếm trúc đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch, Tiêu
Trạch nhíu mày rống lên: “Người phụ nữ này, em muốn ăn đò