Ring ring
Truy Đuổi

Truy Đuổi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324321

Bình chọn: 10.00/10/432 lượt.

chạy xuống lầu, kéo va li xông ra cửa. Từ Giai Oánh cản lại,

“Tiểu Mạn, con đây là muốn làm gì hả?”

Lãnh Tiểu Mạn cắn chặt môi dưới, khóe mắt rưng rưng, hất cằm nói: “Con quyết định nghe theo lời anh, rời khỏi cái nhà này.”

“Không được, con mà thì chỉ còn lại một mình mẹ. Con không thể đi.” Từ Giai Oánh cướp lấy va li.

“Mẹ, mẹ thật đáng sợ, con không dám ở cùng một chỗ với mẹ nữa.” Lãnh

Tiểu Mạn đã quyết tâm, vứt lại va li, nước mắt ròng ròng chạy ra khỏi

biệt thự Lãnh gia.

Cái gì? Hai môi Từ Giai Oánh run rẩy, mãi không phát ra được tiếng

nào, phản ứng kịch liệt của con gái đã đánh gục bà ta, bà ta ngã ngồi

xuống nền nhà lạnh buốt, nhìn ngôi biệt thự bốn vách tường trống trơn

không có hơi người, ảm đạm rơi lệ.

Sau khi khai báo rõ ràng hành vi phạm tội, Lãnh Thế Hùng cầu xin cảnh sát cho gọi một cuộc điện thoại cuối cùng, cảnh sát đồng ý lời thỉnh

cầu của ông ta. Lãnh Thế Hùng gọi cho Nhan Hoan, nói: “Tiểu Hoan, con

không tha thứ cho ba, ba không trách con, ba thực sự xin lỗi con, ba đã

sai rồi, ba không nên vứt bỏ con và mẹ để cưới người đàn bà ác độc Từ

Giai Oánh.”

“Việc đã đến nước này, bây giờ nói còn có ích gì.” Thanh âm bình tĩnh của Nhan Hoan khiến người ta không nghe ra được chút nào thương cảm.

“Tiểu Hoan, ba để lại cho con bốn mươi phần trăm cổ phần của Lãnh

Thị, con phải coi chừng Lãnh Ngự Thần, nó đối với con có dã tâm bất

lương, vì để chiếm được toàn bộ Lãnh Thị nên mới tiếp cận con.”

“Yên tâm, tôi sẽ không để anh ta có cơ hội đó, ông bảo trọng!” Nhan Hoan cúp điện thoại.

Con đường đó là ông tự đi, kết cục bị người thân xa lánh chỉ có thể trách chính ông, Lãnh Thế Hùng!

Bằng chứng vô cùng xác thực, Lãnh Thế Hùng bị giam giữ, Tiêu Kiến

Đông do thân thể không khỏe nên ở lại bệnh viện và bị giám sát hai mươi

tư giờ một ngày. Tiêu Trạch nhờ các mối quan hệ đã vào được phòng bệnh,

nắm bàn tay già nua của Tiêu Kiến Đông, anh nói: “Ba, ba không nên tự

thú.”

Tiêu Kiến Đông mỉm cười, không coi sự việc quá nặng nề, ông nói:

“Trước kia luôn răn dạy con, là đàn ông phải có trách nhiệm, nếu như

ngay đến chút dũng khí thừa nhận sai lầm mà ta cũng không có thì sao dám xưng là đàn ông, sao có thể làm cha của con.

Tiêu Trạch, nhớ cho kỹ, đừng để lợi ích làm mờ mắt, phải phân biệt rõ tiền nào có thể kiếm được tiền nào không, ta chính là ví dụ rõ ràng

nhất.”

Truyền thông với khứu giác nhạy bén nhanh chóng phát hiện ra sự việc, tin tức về hai công ty nổi tiếng dính líu đến vụ án pháp luật kinh tế

bị truyền đi rất nhanh, dư luận xôn xao, ai ai cũng biết. Xem ra những

nhân vật trong giới kinh doanh cũng chẳng ra gì, người làm ăn có mấy ai

trong sạch, chẳng qua Lãnh Thế Hùng và Tiêu Kiến Đông quá đen đủi mới bị người ta nắm được đằng chuôi.

Nhưng đối với thị trường chứng khoán chỉ cần một dao động nhỏ là dẫn

tới bất ổn định, tình thế vô cùng nghiêm trọng, cổ phiếu của Lãnh Thị và Tần Vũ sụt giá thảm hại, trong khi đó Thịnh Thế đến từ thành phố T,

Lãnh Ngự Thần dã tâm hừng hực trắng trợn thu mua hết.

Trong phòng bao của Phú Cẩm, Lãnh Ngự Thần và cổ đông lớn của Tần Vũ – Mã tổng – nâng chén chúc mừng…

Tần Vũ lâm vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, cần phải bỏ gấp ra một

khoản vốn lớn để nâng giá cổ phiếu, Tiêu Trạch bận tối mắt tối mũi, cũng may chuyện của Tiêu Kiến Đông có Hạ Thiệu Nhiên giúp đỡ dựa vào các mối quan hệ, chờ sau khi mở phiên tòa tuyên án sẽ tìm lý do để đưa ông ra

ngoài.

Người giúp đỡ ta trong thời khắc nguy nan mới là bạn bè thực sự.

Bạn bè, Tiêu Trạch nghĩ đến Lý An Thần, đau lòng cắn răng.

Xưởng sửa chữa.

Nhan Hoan đang thử xe ở bãi sân sau rộng rãi, mù tịt về công việc

kinh doanh, cô không thể giúp gì cho Tiêu Trạch, chỉ có thể yên lặng ở

bên anh, ủng hộ anh, cố gắng không quấy rầy anh, giúp anh khôi phục

chiếc xe yêu quý.

Giản Ninh mặc đồng phục cảnh sát oai phong đứng bên ngoài quan sát

cô, Nhan Hoan chuyển động bánh lái, quay đầu chạy đến chỗ cô bạn rồi

dừng lại, xuống xe.

Nhan Hoan nói: “Sao cậu lại tới đây?” Từ khi Lý An Thần đối đầu với

Tiêu Trạch, hai người họ chưa từng gặp nhau cũng như nói chuyện điện

thoại.

“Không có gì, qua thăm cậu một chút.” Giản Ninh tháo găng tay, chạy

quanh Reventon một vòng, cười nói: “F-22 [1'> trên mặt đất chắc chắn rất

trâu bò!”

[1'> F-22 Raptor: Máy bay chiến đấu tàng hình.

Có vẻ tâm tình cô bạn không tệ. Nhan Hoan cười nhạt một tiếng, quay mặt sang chỗ khác.

“Nhan Hoan…” Thanh âm vui vẻ ảm đạm đi vài phần, Giản Ninh nhìn bên mặt nghiêng của cô, nói: “Tớ và Lý An Thần chia tay rồi.”

Nhan Hoan quay đầu lại nhìn cô, nghi hoặc hỏi: “Chia tay? Không phải

đã đến bước bàn chuyện hôn nhân rồi à, sao nói chia tay là chia tay ngay được?”

Giản Ninh không khách khí đặt mông ngồi xuống mui trước giống như

răng nanh của Reventon, rầu rĩ nói: “Mấy ngày qua không liên lạc, bởi vì chẳng còn mặt mũi nào mà gặp cậu, tuy thời gian chúng ta quen nhau

không phải quá dài, nhưng Giản Ninh tớ thực sự coi cậu như chị em gái.

Vào lúc tớ khó khăn nhất, cần tiền nhất, là cậu đã không màng hiểm nguy

giúp tớ xoay xở, Giản Nin