Trường Học Vampire

Trường Học Vampire

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327964

Bình chọn: 8.5.00/10/796 lượt.

. Viên đạn màu bạc cắm vào tạo thành một lỗ sâu hoắm, máu từ vết thương cứ

liên tục tuôn ra xối xả.

Tôi cắn răng nén tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ run run lau máu và rửa

vết thương cho hắn. Chắc là phải đau lắm, tuy hắn không kêu la, không

phàn nàn gì cả nhưng tôi thấy chỗ thành giường bị hắn nắm vào chắc đến

độ đóng thành băng. Trong giây phút ấy không kiềm chế được lòng mình,

những giọt nước trên khuôn mặt tôi khẽ rơi xuống vết thương trên lưng

Kai.

_ TÁCH..TÁCH…

- Khóc đấy à? Đừng có khóc, tôi không sao đâu._ Tiếng nói lạnh lùng

thoát ra từ khóe miệng hắn khiến tôi giật mình vội đưa tay lên lau nước

mắt. Đúng lúc ấy cửa phòng bệnh bật mở hiệu trưởng Akatsuki bước vào

theo sau là một người đàn ông cao lớn, râu tóc lơ thơ mặc áo blu trắng.

Người này chắc là bác sĩ Aka mà Karin-san đã nhắc đến.

- Hiệu trưởng, bác sĩ._ Tôi vội vã đứng dậy cúi đầu chào hiệu trưởng Akatsuki và người đàn ông kia.

- Ờ, Hana đấy hả, cảm ơn em đã chăm sóc Kai, giờ em có thể lánh mặt một

chút được không?_ Hiệu trưởng Akatsuki nói rồi vội vã quay sang nhìn

người đàn ông kia, hai người họ trao đổi với nhau những ánh mắt vô cùng

lo lắng.

- Vâng ạ._ Tôi gật đầu, khẽ liếc mắt nhìn Kai rồi nhanh chóng đẩy cửa bước ra ngoài.

Ngồi trên chiếc ghế gỗ đặt cạnh phòng bệnh tôi thấy Mika đang đi đi

lại lại trên hành lang bệnh xá, khuôn mặt cô ánh lên sự lo lắng cùng

cực. Dù cô ta có ác độc, có bất chấp thủ đoạn để hại người hòng chiếm

đoạt thứ mình muốn thật nhưng tôi có thể thấy tình cảm cô ta dành cho

Kai thực sự rất sâu đậm.

Còn tôi thì sao? Tôi ngây thơ? Tôi hiền lành, ngốc nghếch ư? Không –

thực ra tôi là một con người ích kỉ, tôi đa mang và hời hợt, tình cảm

của tôi mập mờ không rõ ràng nên mới khiến bao người đau khổ như vậy.

Anh Tooya, anh Takeshi và cả Kai nữa họ đối với tôi là thứ tình cảm gì

tôi thực sự không biết. Và tình cảm của tôi đối với họ là gì tôi lại

càng không rõ hơn. Tôi yêu anh Tooya hay chỉ là ngưỡng mộ, tôi thích Kai hay tất cả chỉ là ngộ nhận trong lúc yếu lòng. Có lẽ tôi đã sai, không

phải những vampire này khiến tôi đau khổ mà là chính tôi đã khiến họ đau khổ.

Nếu tôi dời xa họ, biến mất hoàn toàn khỏi thế giới vampire này liệu

có thể có một cái kết viên mãn cho tất cả mọi người không??



------------------------------------------------------

- Ông nói gì đi chứ, thằng bé sao rồi?

- Tôi đã lấy viên đạn trên lưng cậu ấy ra rồi. Vết thương khá sâu lại

nằm ở chỗ hiểm nên ra rất nhiều máu._ Ông Aka lên tiếng, khuôn mặt đăm

chiêu lo lắng.

- Vậy có nguy hiểm đến tính mạng không?

- Đối với một thuần chủng như cậu ấy thì vết thương này không là gì

nhưng do bị mất máu quá nhiều. Lúc nãy tôi đã tiêm thuốc an thần cho cậu ấy nhưng một khi cậu ấy tỉnh giấc chắc chắn sẽ bị cơn khát máu hành hạ. Nên chỉ còn một cách…

- Cách gì?_ Hiệu trưởng Akatsuki sốt sắng hỏi.

- Hiến máu.

- Cái gì? hiến máu ư?

- Đúng vậy, hoặc là máu của con người hoặc là máu của những người cậu Kai yêu thương._ Bác sĩ Aka từ tốn nói.

- Làm sao mà con người hiến máu cho nó được, ông vốn biết là một khi con người bị thuần chủng cắn sẽ biến thành ma cà rồng mà. Đó là hành vi vi

phạm pháp luật của xã hội vampire. Ông muốn cháu ta vào tù ư?_ Hiệu

trưởng Akatsuki tức giận nói.

- Tôi biết, thế còn người cậu ta yêu thương thì sao?

- Nó ư? Thực sự nó đối với ai cũng vậy, một lòng đầy thù hận, ngoài mẹ

nó ra tôi chưa thấy nó đối xử dịu dàng với ai cả, mà mẹ nó thì lại...._

Hiệu trưởng Akatsuki đau khổ nói.

- Ta thấy có một người đủ khả năng đấy._ Bác sĩ Aka nói với giọng đầy ẩn ý.

- Ý ông là…_ Hiệu trưởng Akatsuki nhíu mày rồi đánh mắt ra bên ngoài cửa.

- Đúng vậy._ Bác sĩ Aka gật đầu khẽ cười.



------------------------------------------------------------

_Cạch…_ Cánh cửa phòng bệnh đột ngột mở ra khiến tôi giật mình vội vã đứng dậy.

- Hiệu trưởng..Kai…

Hiệu trưởng Akatsuki khẽ đóng cửa lại rồi quay ra nhìn tôi nhẹ nhàng nói:

- Nó bị mất máu khá nhiều.

- Cậu ấy sẽ không chết chứ?_ Tôi lo lắng hỏi.

- Nó sẽ không sao nếu có sự giúp đỡ của em.

- Em?_ Tôi kinh ngạc kêu lên rồi tự chỉ vào mình.

- Đúng vậy.

- Nhưng em thì làm được gì?

- Ta chưa cầu xin ai bao giờ nhưng bây giờ thì ta thực lòng cầu xin em

hãy dùng máu của mình cứu sống Kai, nó đang điên cuồng vì khát máu._

Hiệu trưởng Akatsuki nhìn tôi chân thành nói.

- M..áu của em…_ Tôi hổn hển hỏi lại.

- Đúng vậy…



- Ông không thấy yêu cầu của mình là quá đáng sao Hiệu trưởng Akatsuki?

Một giọng nói nhẹ nhàng đột ngột vang lên khiến tôi giật mình vội quay ra, một dáng người thanh tú đang nhẹ nhàng bước đến…

- Anh Tooya…

- Muốn Yume dùng máu của mình cứu cháu ông ư? Đừng mơ…

Part 2:

- Tooya sao cậu lại ở đây?_ Hiệu trưởng Akatsuki khẽ nhíu mày quay sang nhìn Tooya hỏi.

- Ta ở đây cản trở việc của ông sao?_ Tooya khẽ cười lạnh.

- Chuyện này không liên quan đến cậu, đừng xen vào.

- Hừ…ai nói với ông là không liên quan đến ta?_ Tooya lạnh nhạt hỏi, đôi mắt đen nhìn xoáy vào Hiệu trưởng Akatsuki.

- Ta đang nói chuyện với Hana, cậu đừng tự cho mì


XtGem Forum catalog