
nh cái quyền quyết
định mọi chuyện. Sự tự cao, tự đại của cậu thực sự khiến ta bực mình
đấy_ Hiệu trưởng Akatsuki trừng mắt tức giận nói.
- Nói chuyện ư? Ông dùng từ lịch sự quá đấy quý ngài hiệu trưởng đáng
kính ạ. Phải nói là ông đang ép cô ấy dùng máu của mình để cứu cháu trai ông chứ?_ Tooya nhướn mày nói bằng giọng khinh bạc.
- Cậu…Hừ._ Hiệu trưởng Akatsuki nghiến răng nhìn Tooya sempai đầy tức
giận rồi quay ngoắt sang tôi hỏi nhanh_ Hana, em đồng ý được không? Chỉ
có em mới đủ khả năng giúp Kai thôi.
- Em…
- Đừng nói nữa, đi theo ta Yume._ Tooya sempai đột nhiên lên tiếng rồi cầm chặt lấy tay tôi dứt khoát kéo đi.
- Anh Tooya, khoan đã, em…_ Tôi giật mình vội vã níu áo anh ấy lại rồi ngập ngừng nói._ Em…em muốn cứu Kai.
- Cái gì? Em muốn cứu cậu ta ư? Em quên ai là người đã không tin em, làm em đau khổ rồi à?_ Tooya giận dữ nhìn tôi hỏi.
- Nhưng cậu ấy đã cứu em, nếu không có Kai thì người bị trúng đạn và
đang nằm trong kia phải là em. Bây giờ cậu ấy đang nguy cấp, em không
thể khoanh tay đứng nhìn được.
- Em…là nhất quyết?
- Xin lỗi anh, Tooya._ Tôi nói rồi dằng mạnh tay mình ra khỏi anh ấy, dứt khoát quay sang Hiệu trưởng Akatsuki nói:
- Em sẽ cứu Kai, thầy đừng lo.
- Cảm ơn em, vậy tất cả trông đợi vào em đấy.
- Là chuyện em nên làm thôi. Anh Tooya, xin anh đừng giận em…_ Tôi nói rồi vội vã mở cửa định bước vào trong.
- Em… đã không còn là một cô bé chỉ biết nghe lời anh nữa rồi. Sau 10 năm gặp lại, thứ duy nhất thay đổi ở em chính là tình cảm.
Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng chất chứa một nỗi buồn man mác bất chợt
vang lên khiến tôi giật mình vội quay đầu lại nhưng bóng anh Tooya đã
nhanh chóng mất hút sau hành lang bệnh xá. Tôi nhìn theo bỗng thấy trái
tim mình đau nhói, nắm thật chặt tay để không bật khóc, cảm giác tội lỗi bỗng ngập tràn trong tim tôi, rốt cuộc thì tôi nên làm thế nào mới đúng đây?
- Sao vậy Hana?_ Giọng nói sốt sắng của Hiệu trưởng Akatsuki vang lên
khiến tôi giật mình vội thoát ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung, mỉm cười
nói:
- Dạ không có gì đâu, hiệu trưởng yên tâm.
Tôi nói rồi nhanh chóng quay người lại, đẩy cửa bước vào. Trong phòng
bệnh, Kai đang nằm hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt hắn nhợt nhạt trắng bệch. Ở bên cạnh bác sĩ Aka ngồi bắc chân chữ ngũ, khuôn mặt ông đăm chiêu khó
hiểu.
- Bác sĩ._ Tôi gọi nhỏ rồi cúi người chào vị bác sĩ trước mặt.
- Cháu là Yume Hana?_ Aka sama nhìn tôi cười hiền.
- Vâng, thưa bác sĩ cậu ấy…_ Tôi nói rồi lo lắng đánh mắt nhìn Kai.
- Nếu cháu chịu giúp, cậu ta sẽ không sao. Nhưng sẽ đau lắm đấy, đã bao giờ thử cảm giác bị cắn chưa?
- Dạ, chưa ạ._ Tôi thành thật trả lời, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, sợ hãi.
- Bây giờ cậu ta vẫn chưa thức giấc, nếu cháu muốn thay đổi ý kiến vẫn
còn kịp đấy. Một khi cậu ta đã thức dậy, cơn khát máu sẽ biến cậu ta
thành ác quỷ._ Bác sĩ Aka nghiêm giọng cảnh báo tôi.
- Cháu đã suy nghĩ rất kĩ trước khi bước vào đây, điều đó có nghĩa là
cháu sẽ không thay đổi quyết định. Nếu những giọt máu này có thể cứu
được Kai thì cháu sẽ dâng hiến nó._ Tôi quả quyết nói.
- Tốt lắm. Nếu cháu đã quả quyết như vậy thì ta sẽ để cháu ở lại một
mình. Nhưng nếu không muốn cháu có thể nói với Kai ta tin là cậu ta sẽ
không bao giờ ép buộc cháu đâu. Mong rằng tình cảm cháu dành cho Kai
cũng giống như tình cảm cậu ta dành cho cháu, Kai…thực sự là một thằng
bé rất đáng thương. Ừm…Ta tin rằng cháu sẽ có một sự lựa chon sáng suốt
trong chuyện tình cảm này_ Bác sĩ Aka nhìn tôi cười trìu mến rồi vội
quay người định bước ra ngoài.
- Bác sĩ, bác sĩ nói gì cháu không hiểu?_ Tôi hỏi với theo khi Aka sama đã đi ra đến cửa.
- Haha…Rồi sẽ đến một lúc nào đó cháu phải đối diện với những điều ta
vừa nói thôi, cô bé ạ. Lựa chọn, chà một điều cực kì khó đúng không?._
Aka sama nói rồi nhanh chóng mất hút sau cánh cửa bệnh xá.
Còn lại một mình trong căn phòng bệnh lạnh lẽo và u buồn, tôi chán nản ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh giường Kai. Khuôn mặt hắn lúc này tuy
xanh xao và thiếu sức sống nhưng lại hiền hòa một cánh kì lạ. Có lẽ vì
đã mất hết ý thức nên hắn mới trở lên ngoan ngoãn như vậy.
Tôi nghĩ rồi khẽ với tay định vén cọng tóc đang che phủ quầng mắt của hắn sang một bên. Nhưng những ngón tay của tôi chưa kịp chạm vào người
hắn thì hắn đã bật tỉnh giấc, bàn tay rắn chắc nắm chặt lấy tay tôi, đôi mắt lạnh đỏ rực phát ra sát khí đang sợ, tiếng gầm nhỏ thoát ra từ cổ
họng hắn khiến tôi rùng mình, sợ hãi:
- Cút đi.
- Kai à…_ Tôi run rẩy lên tiếng, cố gắng rút tay mình ra khỏi bàn tay cứng như thép nguội của hắn.
- Tôi nói cô cút đi, không nghe thấy gì à?_ Hắn tiếp tục gầm lên đẩy
mạnh tôi ra xa. Đôi mắt màu đỏ nhìn tôi vừa phẫn nộ vừa khao khát, ống
dây truyền bị hắn dật đứt tung.
Bàn tay tôi bị hắn bóp chặt đến độ tưởng như xương gãy vụn. Rõ ràng là hắn đang cố gắng kiềm chế cơn khát máu điên cuồng của mình, tìm mọi
cách đẩy tôi đi.
- Cậu bình tĩnh đi, Kai à._ Tôi nhíu mày, nghiêm khắc nói.
- Cô có ra ngoài không thì bảo?_ Hằn nhìn tôi gầm gừ.
- Tại sao tôi phải ra ngoài? Cậu nói r