
cho một bản nhạc buồn bã.
**** **** ****
Demonzu dường như tức điên lên khi bị phá đám, ông ta ra sức dùng
lưỡi mác trên tay đâm vào bụng, vào ngực Takeshi nhưng anh vẫn kiên
quyết bám lấy hắn như con đỉa một lòng sống chết bảo vệ người con gái
anh thực lòng yêu.
Cuối cùng anh cũng được một lần nhìn thấy cô ấy rơi lệ vì anh, đau
lòng vì anh, như vậy là mãn nguyện lắm rồi. Takeshi nghĩ rồi khẽ lới
lỏng tay từ từ ngã xuống vũng máu.
Nơi đây vẫn còn vẳng lại tiếng cô ấy, nơi đây vẫn có bàn tay dịu dàng của cô ấy, đôi mắt xanh nhìn anh ngập tràn lo âu, sợ hãi, khuôn mặt
trắng hồng dính vài vệt máu. Anh…sẽ ra đi và mang theo hình ảnh đẹp nhất của em trong tim.
Takeshi khẽ mỉm cười, cơ thể anh dần dần rạn nứt rồi vỡ tung thành
từng mảnh nhỏ như những đốm sáng tỏa màu rực rỡ trong đêm đen.
….
**** **** ****
Nhìn cơ thể Takeshi đang vỡ ra thành từng mảnh mà tiếng nấc trong tôi
gãy vụn, nước mắt cũng ngừng chảy, tôi thấy bàn tay đang bịt chặt miệng
tôi của Takumi lơi lỏng, nó đã thật sự mất hết sức lực, gục đầu vào bờ
vai tôi, dúi mặt vào mái tóc tôi mà khóc nấc lên.
Tôi cảm thấy đầu óc mình như choáng váng, cơ thể nhẹ bẫng như những
đám mây, phải chi tôi có thể là mây tự do tự tại và không khiến ai phải
đau khổ, phải chi…tất cả chỉ là phải chi…
Tôi khẽ nhắm mắt để những giọt nước mặn chát này rơi xuống cuống họng cả người từ từ chìm trong vô thức.
Nén nỗi đau đang cào xé trong tim mình, Takumi xốc Yume
lên vai rồi nhanh chóng trở về căn phòng của Tooya. Cậu cố gắng bước,
bước từng bước thật nhanh nhưng nước mắt cứ thế tuôn trào, lặng lẽ và
đau đớn. Ngoài kia, ánh trăng u tịch đang dần tắt lụi, cảnh vật im lìm
nhuốm màu thê lương như đang tưởng niệm cho sự ra đi của Takeshi.
Trong phòng, bà Shita đang đi đi lại lại có vẻ rất suốt ruột, khuôn mặt đăm chiêu ánh lên sự lo lắng.
Vừa thấy Takumi cõng Yume trở về bà vội vàng chạy tới hướng đôi mắt lo âu nhìn Yume hỏi dồn dập:
- Con bé bị làm sao thế này? Nó có bị thương ở đâu không? Nó quay lại để làm gì cơ chứ?
- Chị ấy không sao đâu chỉ hơi choáng chút thôi_ Takumi khẽ nói, bàn tay đưa lên vụng về lau những giọt nước mắt không dấu nổi.
Lúc này Shita mới để ý đến đôi mắt đỏ hoe của Takumi cùng sự thiếu
vắng của Takeshi. Bà lo lắng liếc mắt ra ngoài rồi nhẹ nhàng hỏi:
- Sao cháu lại khóc vậy? Còn cậu Takeshi đâu?
- Anh ấy…anh ấy sẽ không trở về đâu…hức…_ Takumi cố nén tiếng nấc đang trực trào ra trong cuống họng chua xót nói.
Như đoán ra được phần nào sự việc, khuôn mặt Shita chợt trở lên trắng bệch dù vậy bà vẫn run rẩy hỏi lại:
- Nói thế là ý gì? Nó có việc bận à? Bây giờ nó đang ở đâu?
- Anh ấy đang ở một nơi rất bình yên cùng…mẹ anh ấy. Chúng ta phải đi
thôi, từ giờ cháu sẽ thay anh Takeshi bảo vệ Yume, bác yên tâm._ Takeshi nói rồi dứt khoát bước lên trước, tự mình xoay xở đưa Yume xuống hầm.
Anh cậu đã hết lòng yêu thương cô gái này vậy thì cậu sẽ giúp anh ấy
thực hiện nốt tâm nguyện của mình giống như món quà duy nhất mà cậu có
thể làm cho anh ấy.
“Vĩnh biệt anh Takeshi….”
.
.
Takumi cõng Yume cùng bà Shita bắt đầu mò mẫm xuống căn hầm. Xung
quanh tối thui, không khí lạnh lẽo, ẩm thấp vô cùng, đường đi lại lởm
chởm đá nhọn. Thảo nào mà Tooya lại lo lắng đến như vậy.
Không biết bao nhiêu lâu sau, khi bàn chân của họ đã bắt đầu xiêu vẹo và rớm máu chút ánh sáng le lói và không khí trong lành của khí trời
bắt đầu xuất hiện nơi cuối căn hầm.
- Cuối cùng cũng ra khỏi được căn hầm chết tiệt. Cõng cái bao gạo này nặng chết đi.
Takumi lẩm bẩm khó chịu, câu sau cậu nhóc cố tình nói nhỏ đi để bà
Shita không nghe thấy. Nhưng nó không biết rằng câu nói của mình đã lọt
đầy đủ vào tại Shita, bà mỉm cười mủm mỉm rồi khẽ liếc mắt nhìn đứa con
gái của mình đang nằm gục trên vai Takumi, nước mắt vẫn còn đọng trên
khóe mi. Đến khi thức dậy và kí ức trở lại, con bé sẽ ra sao đây…? Bá
nghĩ rồi chợt thở dài thườn thượt.
Đi thêm một đoạn ngắn nữa cuối cùng họ cũng bước ra khỏi căn hầm tăm
tối. Takumi và Shita vội vã đưa tay lên che mắt, ánh sáng xanh mát của
khu rừng trúc khiến đôi mắt vốn đã quen với bóng tối của họ đau nhức.
- Tooya nói sẽ có người đến đón chúng ta._ Shita lên tiếng, ngó nghiêng
xung quanh cốt để tìm ra một bóng người giữa chốn rừng núi hoang sơ này.
- Vâng, anh ta có nói thế. Cô giữ Yume để cháu đi tìm xem sao._ Takumi
nói rồi nhẹ nhàng đặt Yume nằm gục trên vai Shita. Đúng lúc ấy một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên vọng tới tai của hai người:
- Ta đến rồi đây. Cô Shita, cô còn nhớ ta chứ?
Shita vàTakumi cùng giật mình quay đầu lại, đập vào mắt họ là một cụ
già, mái tóc bạc phơ, nước da nhăn nheo nhưng đôi mắt lại sáng vô cùng.
Bà ta khoác một chiếc áo choàng nâu giản dị, tay chống gậy, lập cập đi
đến.
- Bà Natsu, sao bà lại ở đây?_ Shita ngạc nhiên kêu lên, đôi mắt ánh lên niềm rạng rỡ.
- Ta sống ở đây dược mấy năm rồi, tháng trước cậu Tooya có đến nhờ ta
đứng chờ ở đây để đón cô. Ta ngày nào cũng đứng đợi, xem ra đã đợi được
rồi._ Bà cụ nhìn Shita mỉm cười hồn hậu.
- Anh ta dườn