XtGem Forum catalog
Trùng Sinh Meo Meo Meo

Trùng Sinh Meo Meo Meo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325230

Bình chọn: 9.00/10/523 lượt.

cưng chiều một mình nàng ta, lúc này…….. nàng càng muốn cướp đi người mà nàng ta thích.

“Việc này… việc này…. Nhị tỷ xin lỗi muội, nhưng tình yêu nam nữ, không thể gượng ép, tỷ không cố ý khiến muội đau lòng, nhưng Giang Nghiêu……” Ninh Tú cười yếu ớt, yêu kiều như cô gái nhỏ: “Y đã hứa với tỷ, chỉ coi muội như muội muội mà bảo vệ, không có chút tình cảm nam nữ nào……”

“Nhị tỷ.” Đột nhiên Ninh Oản ngắt lời của nàng, ngẩng đầu nhìn vào mắt, từ tốn nói: “Chắc là nhị tỷ hiểu nhầm gì rồi, muội và Cố Giang Nghiêu chưa từng có tình cảm với nhau, về phần muội muội….. Ninh Oản này chỉ có một huynh trưởng mà thôi.”

“Ngươi……”

“Hôm nay gặp tỷ, chỉ xin khuyên một câu, Cố Giang Nghiêu dù có tốt, tỷ cũng không cần dính vào như thế, từ nhỏ tỷ đã thông minh, có một số việc chắc không cần muội nhắc nhở.” Lời nói của Ninh Oản, đâu có giống như của một cô gái mười bốn mười lăm tuổi ngây thơ khờ dại, ngược lại đầy uy lực. Nàng cười cười: “Muội biết tỷ không thích muội, nhưng…… bên nặng bên nhẹ, mong nhị tỷ phân rõ.”

Ninh Tú không ngờ Ninh Oản vốn được nuông chiều cũng nói ra được lời này, nhất thời sửng sốt, đôi mắt trợn tròn.

Ninh Oản cúi đầu vỗ về mèo con, khẽ nhắm mắt ——- vì lo cho gia đình mỗi người, tốt nhất là không dính dáng đến ai hết, nàng không thể vì một mình Ninh Tú mà hại cả phủ Việt Quốc Công.

***

Ngày ngày Ninh Oản lại ngóng trông Bùi Khuyết phái người đưa thư cho nàng, nửa tháng trôi qua cũng không có động tĩnh gì. Mới đầu Ninh Oản còn cảm thấy tức giận, bây giờ chỉ cảm thấy cực kì tủi thân. Đến khi nàng nhịn không được muốn vào cung gặp y, rốt cuộc cũng có thư gửi đến.

——– hóa ra A Khuyết đợi nàng ở Minh Tú sơn trang.

Ninh Oản nghe được tin tức, tâm trạng lập tức tốt hẳn lên, cười đến vô cùng vui vẻ, phiền não vừa rồi liền quên sạch. Vội vàng chạy đi tìm Yên Chi, ngồi lựa xem nên mặc bộ nào thì đẹp.

Trang điểm một lúc lâu, Ninh Oản mới vừa lòng nhìn mình trong gương, sau đó lén chạy ra khỏi phủ, đi đến Minh Tú sơn trang.

Đường tới sơn trang nàng cực kì quen thuộc, từng gốc cây ngọn cỏ, từng viên gạch hòn ngói đều in đậm trong trí nhớ của nàng khi còn bé. Tâm tình vốn rất tốt, nhưng tưởng tượng đã nửa tháng chưa gặp Bùi Khuyết, cảm giác hiện giờ có chút giống “Càng gần quê càng hồi hộp”.

Một mình đi vào phòng Bùi Khuyết.

Lúc Ninh Oản trông thấy y, y vẫn mặc cẩm bào màu trắng sạch sẽ như ngày thường, nằm ngủ trên tháp, trong tay cầm một quyển sách, chắc là xem đến mệt.

Ninh Oản cười cười, lặng lẽ nhấc váy đi tới.

Nàng cúi đầu ngắm nhìn y, ngắm đến ngây người. Nàng vẫn biết Bùi Khuyết lớn lên rất đẹp, lúc ngủ lại thật bình yên, làm cho nàng si mê, cảm thấy….. A Khuyết càng lúc càng dễ nhìn!

Lúc ánh mắt nhìn tới đôi môi tái nhợt của y, Ninh Oản không nhịn được nuốt nước miếng, thầm nghĩ: hôn trộm một cái, chắc không có vấn đề gì nhỉ?

Nhớ tới nụ hôn của Bùi Khuyết dạo trước, hai má nàng lại nóng lên, cảm thấy ngứa ngáy, rốt cuộc không kìm nén được nữa, cúi xuống, nhẹ nhàng hôn.

……

Hôn xong, trong lòng Ninh Oản thầm vui sướng, đuôi lông mày đến sắc mặt đều vui vẻ.

Lúc đầu chỉ tính hôn trộm một cái, nhưng… khi hôn rồi, nàng lại không nỡ tách ra, theo bản năng vươn đầu lưỡi liếm bờ môi của y, một giây, hai giây…. nam nhân đang nằm trên tháp cũng dần mở mắt.

Ninh Oản luống cuống đến quên phản ứng, ngây ngốc nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc.

Bùi Khuyết vội ôm chặt lấy nàng, ngồi dậy gọi khẽ: “Oản Oản.”

Lúc này Ninh Oản mới thấy thẹn thùng, cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, ấp úng nói: “Muội…. không cho huynh cười muội.”

Bùi Khuyết chỉ cảm thấy lúc này nàng vô cùng đáng yêu, xoa xoa đầu nàng, nhẹ giọng: “Ừ, không cười.”

Ninh Oản ngẩng đầu nhìn y, nhịn không được lại hôn lên cằm, đôi mắt long lanh, nhìn qua lại có tia quyến rũ không hợp với tuổi. Nàng tựa cả người vào ngực y, nhỏ giọng tủi thân lẩm bẩm: “Nửa tháng huynh mới nhớ đến muội…”

Biết nàng tủi thân, Bùi Khuyết cũng không biết nên nói gì bây giờ, chỉ theo bản năng ôm chặt lấy nàng. Nửa tháng này, ngày nào y cũng nghĩ tới nàng, nhưng ngày nàng rời cung, y không cẩn thận bị nhiễm phong hàn, y nghĩ: Nếu để nàng nhìn thấy mình sinh bệnh, chắc là sẽ khóc mất.

—– trước giờ y đều không nỡ nhìn nàng rơi dù chỉ một giọt nước mắt.

“Gần đây có nhiều việc, nên ít có thời gian thăm nàng. Oản Oản, đừng giận huynh nhé?”

Có lẽ vì giọng nói của Bùi Khuyết quá dịu dàng, Ninh Oản nghe xong liền bỏ qua hết cả. Nàng biết Bùi Khuyết là thái tử nên công việc rất bề bộn, tuy rằng nàng cũng từng có lúc so đo, nhưng không phải lúc nào cũng nhỏ mọn như thế, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, không giận.”. Nàng dùng sức ôm chặt y, cảm thấy thật thỏa mãn, giây phút này… trái tim như được lấp đầy, không còn kẽ hở.

Dường như nghĩ ra việc gì đó, đột nhiên Ninh Oản ngẩng đầu nhìn y, cặp mắt mở to, ưỡn ngực nói: “A Khuyết, huynh xem nơi này có phải lớn hơn không?”

Nàng đã ăn nửa tháng đu đủ rồi đấy.

Bùi Khuyết nhất thời không biết xem làm sao, trong lòng lại cầng khô nóng. Tiểu cô nương trong ngực cứ như đứa nhỏ nóng lòng muốn biếu hiện, làm y cảm thấy mình…. Còn hơn cả cầ