Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Trọng Tử

Trọng Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325824

Bình chọn: 9.5.00/10/582 lượt.

g như luôn luôn chờ hắn gọi tới vậy, dường như thật sự là đang mong chờ được nghe hắn gọi. Điều này làm cho hắn vừa bực mình lại vừa buồn cười, chẳng lẽ tiểu đồ đệ này là thích bị phạt sao?

Hắn nghiêm khắc nhìn Trọng Tử đang đứng trước mặt: “Phạt quỳ, đi ra ngoài điện quỳ, hai canh giờ mới được đứng lên!”

Rất nhanh sau đó, ngoài điện truyền đến tiếng khóc, càng ngày càng lớn.

Chuyện khóc lóc này mới mấy ngày trước đã sử dụng một lần rồi! Lạc Âm Phàm quyết định không để ý tới nữa.

Quả nhiên, bên ngoài nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Lạc Âm Phàm cảm thấy trong lòng có chút lo lắng, chần chờ một lát, cuối cùng đành phải thở dài một tiếng, quyết định bước ra ngoài xem thử.

Hóa ra mình khen ngược cho tiểu đồ đệ mất rồi. Ngoài điện trống không nào thấy ai, quả nhiên là đến bóng áo cũng không thấy đâu!

Lạc Âm Phàm đau đầu vô cùng, quả thật hắn cũng chưa gặp phải tình huống như thế này bao giờ, bất luận là khi nào, ở đâu, các đệ tử tiên môn thấy hắn đều phải cung kính, cẩn trọng, nào dám làm điều gì xằng bậy. Giờ phút này hắn thật sự không thể lý giải nổi, đồ đệ của các sư huynh, sư thúc đều nghe lời, tuân thủ quy củ như vậy đấy, thế mà mình chỉ có mỗi một tiểu đồ đệ này thôi nhưng sao lại cứng đầu cứng cổ đến như vậy. Quả nhiên làm thầy không phải ai cũng làm được, cái chức vị này, muốn làm tốt cũng thật vất vả quá đi.

Người chạy mất chỉ là vấn đề nhỏ, trên Tử Trúc Phong có chuyện gì có thể giấu diếm được Lạc Âm Phàm. Trọng Tử nhanh chóng bị lôi về, quỳ gối trong đại điện.

Ngay trước mắt mình coi tiểu đồ đệ này còn chạy đi được không, hừ! Lạc Âm Phàm lại ngồi trước bàn làm việc tiếp.

Lúc này, Trọng Tử đang phải chịu phạt, quỳ ở trong điện. Nhưng lạ kỳ ở chỗ là lại hết sức im lặng, không khóc cũng không làm loạn. Chỉ mở thật to mắt nhìn sư phụ, nhìn đến xuất thần.

Lạc Âm Phàm luôn ngầm quan sát cô bé, trong lòng không khỏi cảm thấy hoảng hốt. Tiểu đồ đệ của hắn thật sự thích bị phạt sao?

Hai ba tháng nay, ngày ngày sử dụng phương pháp hít thở thu nhập khí trời, được linh khí đất trời bồi tụ. Tiểu nha đầu với mái tóc xơ xác vàng vọt, hai gò má hõm sâu trước đây đã không còn nữa. Mái tóc nay đã trở nên đen bóng, mượt mà, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn đã có vài phần da thịt, sắc mặt cũng có đã có chút hồng hào. Cả người nhìn qua thuần khiết trong veo như nước. Nhất là đôi mắt kia, trắng đen rõ ràng, trong mắt là đôi đồng tử trong suốt, sáng trong, khi tĩnh lặng thì có vẻ dịu dàng, nhu mì, hiền hòa, nhưng một khi chuyển động liền trở nên thông minh kỳ lạ, lại lộ ra thêm vài phần giảo hoạt, hơn phân nửa chính là sự tinh nghịch có ý muốn nghịch phá gì đó nữa.

Bị cô bé nhìn chằm chằm, Lạc Âm Phàm rốt cục nhịn không nổi nữa, lần đầu tiên trong đời Lạc Âm Phàm hắn đi hỏi về nỗi lòng của người khác: “Con lại muốn làm gì?”

Giống như làm sai bị phát hiện, Trọng Tử lập tức đỏ lên mặt, hạ mi mắt xuống, lộ ra vài phần chột dạ.

Lạc Âm Phàm thở dài, đứng dậy đi đến trước mặt cô bé.

Cảm nhận được người trước mặt thật sự nổi giận, cuối cùng Trọng Tử cũng thấy bất an, ngẩng mặt lên: “Sư phụ...”

Lạc Âm Phàm nhìn cô bé, không nói một lời nào.

Mình quá đáng rồi sao? Trọng Tử càng thêm kinh hoảng, vội vàng gọi lại lần nữa: “Sư phụ?”

Cuối cùng Lạc Âm Phàm cũng cúi người xuống, đặt hai tay lên vai đồ đệ, nhẹ giọng nói: “Vì sao con lại cố ý làm những việc như thế, sư phụ thu nhận con làm đồ đệ, là mong muốn con học giỏi, con sao lại trở nên ương bướng không chịu nghe lời răn dạy của sư phụ, không chút tiến bộ như vậy?”

Sư phụ đã nhận ra là mình cố ý sao? Trọng Tử ngây người.

Ánh mắt đẹp nhìn chằm chằm cô bé, bên trong chứa đựng vẻ bất đắc dĩ lẫn thất vọng nồng đậm. Cũng tư thế này, khiến cho Trọng Tử nhớ đến vị thần tiên đại ca nhiều năm trước kia, nếu người ấy biết mình học tập không chút tiến bộ như vậy, cũng sẽ rất thất vọng chăng?

Trọng Tử cuối cùng chỉ mím môi, nhỏ giọng khóc rấm rứt.

Lạc Âm Phàm cảm thấy có chút hối hận, liền kéo đồ đệ nhỏ đứng dậy, nói: “Sau này không được bướng bỉnh nữa, phải nghe lời sư phụ, nhớ kỹ chưa nào?”

Đứng trước khuôn mặt hoàn mỹ đó, Trọng Tử cảm giác như hít thở không thông, nhất là trên khuôn mặt ấy lại mang đầy vẻ mong chờ. Trọng Tử không thể nào cự tuyệt được, đành phải nghẹn ngào gật đầu.

Thấy cô bé có vẻ thực sự ăn năn, hối hận. Lạc Âm Phàm xoa xoa đầu cô bé, nhẹ giọng nói: “Được rồi, con đi xuống đi.”

Trọng Tử dường như muốn nói điều gì đó rồi lại thôi, nhưng dáng vẻ kia là không tình nguyện bước ra khỏi điện.

Con người một khi nhàn rỗi sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm. Trọng Tử cuối cùng cũng đã biết thế nào gọi là sống một ngày bằng một năm. Ngày ngày than thân trách phận vì mình quá rảnh rỗi. Lúc trước, khi còn làm một đứa trẻ ăn mày, ít nhất mỗi ngày đều phải phiền não vì miếng ăn. Bây giờ, ngay cả cơm ăn cũng bị lược mất, phương pháp hít thở sư phụ dạy cho giờ đã rất thành thạo, cả ngày hầu như không có việc gì để làm, ngoại trừ đi ngủ ra, cũng chẳng biết làm gì ngoài ngồi ngơ ngẩn cả người.

Trải qua lần rắc rối vừa rồi, sư phụ cũng không trách phạt nặng gì Trọ