
iền lòng.”
Cung Khả Nhiên im lặng một lát, gật đầu: “Việc này nên kết thúc từ lâu rồi, y đã sớm không còn là đệ tử của Trường Sinh cung nữa, Tôn giả không cần băn khoăn, tiểu nữ chỉ sợ y không chịu đến.”
Lạc Âm Phàm bảo Cung Khả Nhiên về chỗ ngồi, nói: “Ta nghĩ việc này trước tiên không nên để lộ ra, tránh cho bọn họ vì muốn trả thù mà sốt ruột, làm khó Cung tiên tử.”
Trác Diệu nói: “Nơi này cách các môn phái khác khá gần, chỉ sợ tin tức Cung tiên tử tới Thanh Hoa cung đã sớm bị truyền đi mất rồi. Bọn họ chắc sẽ nhanh đến đây thôi, chúng ta nên tìm nơi khác để bàn tính thì tốt hơn.”
Lạc Âm Phàm: “Truyền thuyết nói là cửa vào Vạn Kiếp cung nằm ở Côn Luân. Cách Côn Luân không xa có một phái gọi là Phù Sinh, ta cùng với đạo trưởng Hải Sinh của phái ấy có chút quen biết, không bằng chúng ta mượn chỗ của y, lại có thêm Côn Luân tiếp ứng.”
Trác Diệu cười nói: “Quyết định vậy đi!”
Trác Hạo lập tức nói: “Con lãnh trách nhiệm đưa người hộ tống Cung tiên tử tới đó.”
Trác Hạo bị thương nặng vừa khỏi, Trác Diệu không muốn con mình mạo hiểm, nhưng cũng biết Trác Hạo nhớ thương Trọng Tử, lần này nhất định không thể lay chuyển được con, chỉ có thể dặn dò: “Con nhớ nghe theo lời Tôn giả chú ý làm việc, không được tự tung tự tác, biết chưa!”
Trác Hạo vâng lời, đang muốn đi ra ngoài sửa soạn, vừa ra tới cửa điện đã thấy một bóng áo xanh vừa vào đến điện, đúng là Trác Vân Cơ.
Trác Hạo vội hỏi: “Sao đột nhiên cô cô lại trở về?”
Trác Vân Cơ vội vàng thi lễ với Lạc Âm Phàm và Trác Diệu, lại nhìn Trác Hạo, trên khuôn mặt xinh đẹp có ẩn nét ưu sầu: “Xảy ra chuyện lớn rồi, cháu gái của Mẫn tiên tôn tới đây để thăm con, nhưng trên đường đi lại mất tích, cô cô dò đường hỏi cặn kẽ mọi người xung quanh đó, hình như là biến mất ở thành Vấn Tây, nghe đệ tử tiên môn trấn thủ thành Vấn Tây nói mấy ngày trước ma tôn Vạn Kiếp từng đi ngang qua, chỉ sợ….” , Trác Vân Cơ dừng lại, không nói thêm gì nữa.
Trác Diệu sợ hãi: “Phải làm sao đây?”
Lạc Âm Phàm nhíu mày: “Đi Côn Luân.”
Trong đại điện được xây dựng bằng những khối đá đen trống trải, Trọng Tử dần tỉnh lại, cảm giác đau đớn khó có thể chịu đựng được khi nãy đã biến mất không còn dấu vết, trên người hầu như không còn chút cảm giác dính dấp nào cả, thần kỳ hơn là nàng lại cảm thấy nhẹ nhàng, khoan khoái và rất thoải mái.
Mở mắt, nhìn thấy đỉnh điện cao cao.
Nâng tay lên, ống tay áo đen bẩn ban đầu bỗng nhiên đã trở nên trắng tinh và sạch sẽ, giống như đang nằm mơ vậy!
Càng làm cho Trọng Tử kinh ngạc hơn nữa là nàng lại không nằm trên mặt đất như mọi khi, mà là đang nằm trên một chiếc giường đá đen rộng rãi, trong điện chỉ có duy nhất chiếc giường đá này!
Xoay mặt qua thì thấy có người đang đứng cạnh giường, Trọng Tử vô cùng sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại.
Vạn Kiếp đã sớm phát hiện Trọng Tử đã tỉnh: “Dậy đi.”
Trọng Tử vẫn bất động.
“Dậy mau.” Thanh âm lạnh lùng vang lên.
Đau khổ cùng cực cũng đã nếm qua, chỉ thiếu cái chết mà thôi, Trọng Tử khóc nói: “Ngươi muốn dùng Mẫn sư tỷ và Vân Anh để tu luyện, vậy thì ngươi giết ta luôn đi!”
“Dạy dỗ ngươi như vậy vẫn còn chưa đủ sao?”
“Dù sao ta cũng luôn bị ngươi ép uống thuốc độc, tùy ý ngươi đi!”
“Ngươi muốn chết sao?” Vạn Kiếp giận dữ.
Trọng Tử chung quy vẫn còn nhỏ tuổi lại phải chịu qua sự tra tấn vừa rồi, chẳng những không cứu được Mẫn Tố Thu và Vân Anh mà ngay cả bản thân cũng có thể vĩnh viễn không thoát được khỏi nơi này. Không gặp được sư phụ trong lòng đã vô cùng tuyệt vọng, khuôn mặt Trọng Tử sợ hãi đến trắng bệch vừa khóc vừa nói: “Sống thì cũng bị ngươi tra tấn, không bằng chết còn hơn!”
Cả đại điện bao trùm trong yên lặng.
“Sẽ không tra tấn ngươi nữa.” Tiếng bước chân bên tai nhỏ dần, dường như y đã đi xa rồi.
Trọng Tử nghẹn ngào, xác định vừa rồi mình không nghe lầm, mới lặng lẽ mở mắt ra, phát hiện quả nhiên y đã đi mất rồi, vì thế vội vàng lau khô nước mắt, xoay người rời khỏi giường, cầm lấy Tinh Xán chạy nhanh ra ngoài cửa điện.
Ngoài điện không hề thấy bóng dáng của Mẫn Tố Thu và Vân Anh đâu cả!
Chẳng lẽ họ đã… Trọng Tử cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, tìm kiếm vài vòng chung quanh cửa điện mà cũng chẳng thấy gì. Nàng vừa hoảng sợ vừa gọi to tên hai người, thậm chí lấy hết can đảm đến bên bờ Huyết Hà tìm kiếm trong đống xương cốt hết nửa ngày, rốt cuộc cũng không thể kiên nhẫn được nữa chạy lung tung khắp nơi, cuối cùng cũng nhìn thấy Vạn Kiếp ở cửa lớn của ma cung.
Bên trong tầng mây đen mù mịt, mái tóc dài, đỏ sậm bay tán loạn trong gió, y đưa lưng về bên này, bóng dáng cao lớn đứng lẫn những đám mây.
Trọng Tử lớn tiếng: “Đại thúc, Mẫn sư tỷ hai người bọn họ đang ở đâu?”
Vạn Kiếp đương nhiên không hề để ý đến nàng.
Trọng Tử nóng nảy, ngự trượng bay đến bên cạnh y: “Đại thúc! Mẫn sư tỷ và Vân Anh đâu, ngươi đã làm gì bọn họ?”
Thấy Trọng Tử quá ồn ào, Vạn Kiếp nghiêng mặt sang nhìn nàng, trong con ngươi đỏ sậm lóe ra ánh sáng lạnh lùng.
Trọng Tử sợ tới mức kêu lên: “Ngươi đã nói không tra tấn ta nữa! Chính ngươi đã nói vậy!”
Vạn Kiếp nhìn vào mắt Trọng Tử, quả nhiên không hề động thủ: “Đi rồi.”
T