XtGem Forum catalog
Trọng Sinh Tên Ta Là Lâm Đại Ngọc

Trọng Sinh Tên Ta Là Lâm Đại Ngọc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323102

Bình chọn: 9.00/10/310 lượt.

dương nhau mãi không thôi. Lý Hoàn nói lần này, Tiêu Tương phi tử đứng đầu, ta vội vàng từ chối, cảm giác xấu hổ vô cùng, nghe những lời khen không thuộc về mình, chỉ có thể thay mặt Đại Ngọc nhận lấy. Cả nhà lại bình một hồi, thấy đói bụng lại cho người mang cua lên ăn.

Bảo Ngọc có hứng, liền làm một bài vịnh cua:

“Dưới bóng quế, càng cầm tay,

Ngông lên gừng dấm chua cay thưởng tràn.

Vương tôn sẵn rượu càng ham,

Anh chàng không ruột, bò ngang đi đời!

Quên của lạnh, mải ăn hoài,

Mùi tanh tay dính rửa rồi vẫn tanh.

Người đời chỉ thích ăn sành,

Kìa Pha Tiên cũng lo quanh suốt đời.”

Ta biết hôm nay chưa xong việc, bèn đem bài thơ cuối cùng viết ra:

“Giáo trường giáp sắt còn đây,

Nếm mùi trên chỗ mâm bày sáng choang.

Ngọc non đầy ắp đôi càng,

Mai chồi đỏ chói, mùi hương ngát lừng.

Đẫy đà tám vế còn chăng,

Giúp vui nghìn chén, ai nâng đến mời?

Gặp khi ngon miệng đẹp trời,

Quế vờn vã gió, cúc cười cợt sương.”

Bảo Thoa thấy vậy cũng hưng trí, bèn viết:

“Chén mời dưới bóng quế đồng,

Trùng dương khao hát, khắp vùng Trường An.

Trên đường nào thấy dọc ngang,

Khen chê chỉ thấy đen vàng trông ra.

Rửa tanh rượu với cúc xoa,

Muốn phòng chứng lạnh thì ta thêm gừng,

Vò dốc cạn mùi còn chăng?

Bến trăng kia những lúa lừng mùi thơm.”

Mọi người xem xong, đều nói đây quả thực là bài vịnh có một không hai, Bảo Thoa cũng thật có tài hoa.

Ở thế giới này, cơ hội duy nhất để nữ tử thể hiện tài hoa chỉ có thể là cùng tỷ muội trong nhà làm thơ luận thơ. Nghĩ đến những người hôm nay ngồi đây còn cùng nhau vui vẻ nói cười, sau này ai nấy đều ly tán bạc mệnh, ngay cả chính ta cũng không chắc chắn đi đâu về đâu, cũng không biết sẽ thế nào, không khỏi có chút ảm đạm.

Tan hội, mọi người tự quay về viện mình nghỉ ngơi. Tối đến, lại tụ họp ở chỗ lão thái thái, Phượng tỷ bỗng nhiên nhắc tới một lão bà bà tự nhận là họ hàng đến nhờ cậy Giả phủ. Lão thái thái muốn gặp, lòng ta biết, nhất định là già Lưu rồi. Bà là một trong số những nhân vật lương thiện ít ỏi của Hồng Lâu Mộng, ta chờ đợi đã lâu.

Mấy hôm sau quả nhiên già Lưu đến thăm thật, tuổi tuy lớn nhưng tinh thần vẫn tốt lắm, không thể phúc hậu đẫy đà như lão thái thái, nhưng vẫn rất khoẻ mạnh. Bà tiến vào, bị đám tỷ muội chúng ta trẻ trung mỹ mạo làm mê mắt, bối rối thỉnh an lão thái thái, miệng nói: “Chúc cụ khoẻ mạnh muôn tuổi!”

Lão thái thái cho người nâng dậy, lại bảo vợ Chu Thuỵ mang ghế cho ngồi, hai vị cao tuổi ngồi hàn huyên nói chuyện phiếm.

Phượng tỷ thấy lão thái thái thích, liền giữ già Lưu lại ăn cơm chiều, cho tắm rửa thay y phục, rồi lại đưa sang hầu chuyện lão thái thái. Già Lưu cũng là người biết nhìn sắc mặt người khác, liền kể chút chuyện thần tiên, Bồ Tát cho lão thái thái nghe. Lão tổ tông nghe xong quả nhiên cao hứng, liền giữ già Lưu ở lại chơi mấy ngày.

Bảo Ngọc lại chỉ quan tâm đến câu chuyện về cô nương rút củi ngoài trời tuyết, đợi lúc vắng người, mới lôi già Lưu sang một bên hỏi. Ta biết hắn đang hỏi cái gì, cũng biết vừa rồi già Lưu vì muốn nịnh lão thái thái mà bịa ra chuyện kể. Vừa tức vừa buồn cười, cũng không để ý nữa, mặc kệ hắn hoa si, ta cùng mọi người về Đại Quan Viên đi thôi. Bảo Ngọc cũng quá mức hoang tưởng rồi, ở chỗ nào nghe thấy có nữ tử mỹ mạo phong nhã, liền tơ tưởng không thôi, còn hận không thể đem tài nữ khắp thiên hạ về nhà mình, cũng thật khiến người ta phát nghẹn. Đại Ngọc là tài nữ, còn là tiên tử đầu thai, sao lại toàn tâm toàn ý với một nam nhân như vậy, có thể thấy tình yêu đều là mù quáng

Từ chỗ lão thái thái trở lại quán Tiêu Tương, ta đã không còn để tâm chuyện của Bảo Ngọc. Già Lưu kể về cuộc sống thôn dã nơi quê nhà, lại nhắc ta nhớ đến một sự kiện. Ta vẫn luôn cân nhắc tương lai phải làm gì kiếm sống, nếu nói dựa vào những gì ta biết, thì chính là buôn bán. Nhưng cổ đại khác hiện đại, thương nhân ở đây bị coi rẻ, hơn nữa ta lại không thể xuất đầu lộ diện. Hơn nữa, nơi này làm gì cũng đều phải dựa vào quan phủ, hiện đại tuy rằng cũng có, nhưng dễ gia nhập hệ thống hơn. Ta ở đây không có quyền thế, cũng không có lĩnh vực kinh doanh ta biết, bởi vậy, ta đã sớm từ bỏ ý định làm kinh doanh.

Ta không thiếu tiền, cũng không sốt ruột kiếm tiền, chỉ là muốn làm một việc gì đó cho cuộc sống đỡ nhàm chán. Đại khái, có lẽ số trời sinh vất vả đi. Nghe già Lưu nói, trong lòng liền tính toán, lập tức lôi cây tiêu ta chưa từng dùng đến một lần, thổi vài cái. Tuy rằng cách xa ngàn dặm, nhưng vấn đề này có lẽ thuộc về khả năng huyền diệu của người Miêu hay thứ gì đó tương tự thế, Tĩnh Ngôn nói hắn nhất định tìm được ta, chỉ dặn ta cứ nửa ngày thổi một lần.

Muốn thực hiện kế hoạch, đương nhiên phải có người thay ta làm. Ở đây, người có thể thay ta ra mặt chỉ có một mình Tĩnh Ngôn. Không thể nói rõ ta với hắn là tín nhiệm hay không tín nhiệm, đằng nào ta cũng không có nhiều lựa chọn. Thôi, cứ tin cho xong.

Nếu cách xa cả ngàn dặm, hắn muốn đến chỗ này phải cần một khoảng thời gian, ta cũng không cần lo lắng. Hắn đã làm ám vệ vài năm, nên làm thế nào hẳn là rõ ràng, phải vào trong Đại Quan Viên thế nào, chắc