XtGem Forum catalog
Trọng Sinh Tên Ta Là Lâm Đại Ngọc

Trọng Sinh Tên Ta Là Lâm Đại Ngọc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322991

Bình chọn: 10.00/10/299 lượt.

h sự. Hơn nữa, hôm nay thích khách cũng doạ ta một trận, lần đầu tiên có người chết trước mặt mình.”

Lão hoà thượng nghiêm mặt nói: “Việc hôm nay quả thật không thể lộ ra ngoài, về sau sẽ không có nữa. Cô nương lòng dạ lương thiện, không có tham lam, về sau sẽ hạnh phúc cả đời. Cô nương tuy không có yêu cầu gì, nhưng lần tương trợ này ta sẽ nhớ kĩ.”

Nói xong lại đột nhiên biến mất, lợi hại a!

Ta lại cúi đầu xem thêm vài trang sách, rồi cũng đi nghỉ. Ngày hôm sau, lại tua lại bài trả lời với đám chị em. Bảo Thoa lúc này còn muốn tiến cung, bài tử đều có. Nhìn sắc mặt của nàng, có vài phần trầm tư.

Đại Ngọc yêu thương Bảo Ngọc, day dứt cả đời không thể bên nhau, cuối cùng đau buồn mà chết.

Bảo Thoa không nặng tình yêu, chỉ có khát vọng, nhưng không có cơ hội thi triển, chỉ đành gả cho người vốn không yêu nàng, Bảo Ngọc.

Ta cũng không cảm thấy Bảo Thoa có gì không tốt, mỗi người có một suy nghĩ riêng, theo đuổi ước vọng của mình, cho nên, Bảo Thoa yêu công danh quyết không phải là nàng sai. Chỉ tiếc nàng là thân nữ tử, không thể tham gia thi cử, làm quan, về sau cũng vì anh trai mà mất đi cơ hội vào cung làm phi tần, đời nàng, quả thật không được thoả lòng thoả chí.

Bởi vì lần này ta nhận được hoàng ân, thái độ Giả phủ đối với ta thay đổi rất nhiều. Ta vẫn cứ bình thường như trước, nên đáp thì đáp, nên cười thì cười, chỗ cần im lặng tuyệt đối sẽ không nói. Lão thái thái khen ngợi: “Ta vẫn bảo từ trước, Ngọc nhi tính tình rộng rãi độ lượng, sẽ hạnh phúc đến cuối đời”. Bà vẫn thương ta từ trước tới giờ, bất luận lúc ta chỉ là một đứa bé mồ côi hay là lúc được Thái hậu chú ý.

Bất quá, có vẻ Giả phủ đều trong cậy ta sẽ tiến cung làm phi, ta cười thầm.

Giả Chính được bổ làm học quan, ngày hai mươi tháng tám phải rời kinh. Bảo Ngọc không người quản chế, đến cả đi học cũng bỏ, ngày ngày chỉ ở Đại Quan Viên chơi đùa cùng bọn chị em.

Một ngày, ta đang đọc sách, Thuý Mặc bỗng đi vào, cầm cho ta một mảnh giấy hoa tiên. Thám Xuân gần đây bị bệnh, ta liền hỏi: “Cô nương nhà các ngươi hôm nay thế nào?”

Thuý Mặc nói: “Cô nương đã tốt lắm, hôm nay không cần uống thuốc, chỉ là hay bị lạnh.”

Ta mở tờ giấy hoa tiên, thấy viết:

“Thám Xuân xin nói;

Đêm trước, vừa tạnh mưa, mặt trăng trong suốt, tiếc cảnh đẹp không mấy khi được gặp, cho nên tôi không dám đi ngủ ngay. Đêm đã canh ba, nhưng vẫn thơ thẩn dưới giàn ngô đồng, gặp phải gió sương trêu cợt, cho nên hơi cảm nhẹ. Giờ đang lúc nằm trên giường yên tĩnh, chợt nghĩ đến người xa dù trong trường danh lợi, cũng còn tìm nơi sông núi, mời mọc xa gần để qua lại vui chơi, tìm hỏi bầu bạn, kết thân với vài ba người cùng chí hướng, hoặc dựng văn đàn, hoặc mở thi xã, tuy là hứng thú nhất thời, nhưng cũng nghìn năm có tiếng. Tôi không có tài, nhưng được ở gần nơi suối khe vòm đá, làm thêm mến cô Tiết, cô Lâm là những người phong nhã. Thềm trăng sân gió, tiếc là chưa được sum họp thi nhân, rèm hạnh khe đào, may có thể say sưa ngâm vịnh. Ai bảo đua tài nơi Liên xã chỉ dành cho đám mày râu, mà họp mặt núi Đông Sơn, lại không nhường bọn son phấn? Nếu được cô đạp tuyết mà đến, tôi xin quét hoa chờ đợi.

Kính thư.”

Đến lúc lập thi xã rồi sao? Đây là đoạn ta thích nhất trong nguyên tác. Khó trách hôm nay phong nguyệt bảo giám từ sáng sớm đã hiện bài thơ. Lập tức gật đầu, cho Thuý Mặc đi trước, còn mình sửa sang quần áo xong xuôi mới sang.

Đến viện của Thám Xuân, mọi người đã tề tựu đông đủ, ai cũng vui vẻ, cao hứng nhất đương nhiên là Bảo Ngọc. Hắn vốn thích cùng chị em ở một chỗ, làm những việc phong nhã, huống hồ, suốt ngày ở trong vườn dạo chơi, cũng có chút nhàm chán.

Mọi người ngồi xuống thương nghị, mỗi người tự nhận một biệt hiệu.

Ta—-Tiêu Tương phi tử, ấy là đương nhiên.

Bảo Thoa —-Hành Vu quân, đơn giản vì nàng ở Hành Vu uyển

Thám Xuân—-Tiêu Hạ khách, vì nàng thích nhất cây ba tiêu.

Lý Hoàn—-Đạo Hương lão nông, vì nàng ở Đạo Hương thôn.

Nghênh Xuân—-Lăng Châu.

Tích Xuân—-Ngẫu Tạ.

Bảo Ngọc—-phú quý nhàn nhân, Bảo Thoa nói “thiên hạ khó được phú quý, lại càng khó được nhàn tản, anh thì có cả hai” đặt cho hắn là “Di Hồng công tử”.

Lý Hoàn nói nàng và Nghênh Xuân, Tích Xuân không biết làm thơ, vậy để các nàng làm chủ, Lý Hoàn làm xã trưởng, hai người còn lại làm phó, một người ra đề mục, một người chịu trách nhiệm sao chép. Cũng không quy định các nàng không được tham gia, nếu có hạng mục dễ dàng, các nàng cũng sẽ tuỳ tiện làm một bài.

Nghênh Xuân, Tích Xuân vốn lười làm thi từ, nghe xong thấy hợp ý, mọi người cũng không phản đối. Lập tức, ngay tại Thu Sảng trai thành lập thi xã, Đạo hương lão nông ra đề mục, Lăng Châu hạ vần, Ngẫu Tạ giám trường.

Lý Hoàn vừa rồi thấy hai chậu hải đường trắng, liền ra đề vịnh ngay hoa đấy

Nghênh Xuân tuỳ ý rút ra một quyển sách, mở trúng một bài thơ thất ngôn, liền chọn đó làm thể loại, câu thơ mở đầu phải có chữ “môn”, dùng bốn chữ “bồn, hồn, ngôn, hôn” gieo vần.

Thị Thư xếp sẵn bốn phần giấy bút, mọi người đều lặng lẽ ngồi nghĩ, chỉ có Bảo Ngọc là nhìn ngó xung quanh, một chút cũng không ngồi yên.

Thơ ta vốn không phải làm, ch