
này bắt đầu, chúng ta theo thường lệ đến họp lớp.”
Vừa nghe họp lớp, không ít học sinh trên mặt lộ vẻ vui mừng. Học kỳ mới lần đầu tiên họp lớp, có nghĩa là sắp xếp lại ban cán bộ.
“Đầu tiên thầy muốn tuyên bố một chuyện mà thầy hiệu trưởng vừa quyết định, Đây là vì việc học của học sinh mà suy nghĩ, vì bầu không khí học tập của mọi người mà suy nghĩ. Từ học kỳ này trở đi, trường chuyển sang hình thức quản lý tập trung.”
Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao.
Hình thức quản lý tập trung, vừa nghe khiến cho mọi người không ngừng kêu khổ.
Lương Khuê trực tiếp Mẹ kiếp một tiếng, mày nhíu lại thành chữ xuyên. 川
“Học sinh cách trường học quá xa thì phải ở nội trú, mau chóng dọn đến ký túc xá học sinh. Học sinh ngoại trú các thầy sẽ cẩn thận điều tra, nếu phát sinh chuyện đi muộn nhiều lần, như vậy các em này cũng phải nội trú. Sau này học sinh ngoại trú và nội trú, trường học dùng thẻ trường để phân chia, màu đỏ là nội trú, màu xanh là ngoại trú. Học sinh nội trú ngoại trừ thứ sáu thứ bảy chủ nhật, thời gian khác không thể tùy ý rời khỏi trường, có việc ra ngoài phải xin nghỉ. Học kỳ này sẽ chọn ra vài học sinh làm đại biểu, đến lúc đó mỗi ngày phụ trách kiểm tra tình trạng đeo thẻ trường.”
Cái gọi là cách trường học khá xa chính là khoảng cách nhờ đi xe hơn nửa giờ. Loại học sinh này mỗi ngày giờ học sáng và tối đều là một loại dày vò, hơn nữa nhân tố an toàn làm trường học và phụ huynh lo lắng. Chỉ có hai lựa chọn, trọ ở trường, hoặc không học tối. Nhưng người khác đều học tối, bạn có thể không học?
Quy định này của trường đối với các học sinh mà nói thì thật trói buộc, nhưng bất mãn hơn nữa cũng không thể phản kháng. Đa số phụ huynh đều hi vọng con mình chịu khó chịu khó càng chịu khó học tập, trọ ở trường thì trọ ở trường, dù sao có giáo viên trông coi mà.
“An bài của học sinh ngoại trú và nội trú sau Tết nguyên tiêu chính thức bắt đầu.” Chủ nhiệm hắng giọng, cầm lấy một quyển tập lần nữa, mỉm cười nói:”Học kì trước kết quả lớp chúng ta là đứng đầu khối, trong đó có mấy học sinh ưu tú đặc biệt. Hi vọng học kỳ này, mọi người cố gắng tiến lên. Giờ thầy tới để tuyên bố danh sách ban cán sự học kì mới. Mỗi người đều là thầy định ra dựa vào biểu hiện học kỳ trước, đương nhiên mọi người có quyền phản đối. Người nào phản đối thì giơ tay, nói cho thầy biết lý do em phản đối, thầy sẽ tích cực tiếp thu. Lớp chúng ta tổng cộng có bốn mươi chín người, nếu người phản đối quá một nửa, như vậy mọi người có thể đề cử một lần nữa.”
Các học sinh nghe vậy gật đầu, chỉ nghe Thầy Mã nói:“Đầu tiên là đại biểu hội học sinh lớp chúng ta, Trần Oản Oản. Em Trần Oản Oản, giữa trưa một giờ em đi phòng họp lầu hai ký túc xá tham gia hội nghị đại biểu học sinhn lúc đó cụ thể làm gì các đàn anh chị sẽ nói cho em biết.”
Trần Oản Oản đứng dậy gật đầu, trên mặt bình tĩnh, nhìn không ra buồn vui.
Dư Thông kích động nói:“Oản Oản thật lợi hại. Tớ nghe nói đại biểu học sinh mỗi lớp chỉ có một người thôi đó.”
Trần Oản Oản khiêm tốn nói:“Tớ chẳng hiểu tí gì về hội học sinh, không biết có thể đảm nhiệm nổi không.”
“Khẳng định là có thể, sau này cậu chính là đại biểu 10A2 chúng ta trong trường học, Oản Oản cậu phải cố gắng nhé.”
“Bất kể thế nào tớ cũng cố hết sức.” Trần Oản Oản thở dài nói, trong lòng lại bị lời của Dư Thông làm dễ chịu như đi trên mây.
Thầy Mã tiếp tục nói:“Kế tiếp là cầm quốc kỳ. Mọi người đều biết, trường học mỗi tuần thì kéo cờ một lần, cầm quốc kỳ tổng cộng hai người kéo cờ, bốn người cầm cờ. Hiện tại cầm quốc kỳ muốn đổi mới, lớp chúng ta có hai nam sinh được giáo viên Trương bộ tuyên truyền chỉ đích danh. Tô Nham và Lương Khuê, hai em giữa trưa đi tìm giáo viên Trương, sau khai giảng mười lăm chính thức kéo quốc kỳ.”
“Cái gì?” Lương Khuê kinh hãi bật dậy, trừng to mắt không thể tin nhìn Thầy Mã:“Vì sao có em nữa?”
Rõ ràng là chuyện tốt rất vinh quang nhưng đối với Lương Khuê mà nói lại như sấm sét giữa trời quang! Hắn không cách nào tiếp nhận mình đi làm một tên cầm quốc kỳ…… Cũng không phải khinh bỉ cầm quốc kỳ, mà là quá đột ngột. Hắn cảm thấy mình không phải học sinh tốt, sao có thể đi làm chuyện này? Tưởng tượng một chút, hắn _ Lương Khuê mặc đồng phục, cầm cờ đỏ năm sao nghiêm trang chỉnh tề đi nghiêm về phía trước. Lương Khuê đau đầu không thôi, hắn sợ nhất là trói buộc, sợ nhất là quy củ, nếu không phải không muốn ủy khuất mình, hắn cần gì phải rời khỏi thành phố A phồn hoa mà bò vào thành phố C. Nếu ở thành phố A thì hắn sớm đã cùng các anh em vào trường quân đội rồi.
Thầy Mã trừng mắt:“Như thế nào? Đây là chuyện bao nhiêu học sinh tha thiết ước mơ, em còn không bằng lòng?”
“Không, không phải…… Em không ưu tú như vậy, thật sự. Thầy Mã thầy phải chùi mắt nhìn kĩ em.” hai con ngươi Lương Khuê long lanh lóng lánh nhìn chằm chằm vào Thầy Mã, mắt Thầy Mã cũng lóng lánh long lanh nói:“Em Lương Khuê không cần tự coi nhẹ mình, em phải tin tưởng mình có thể. Em Lương Khuê, tính cách em sáng sủa, đoàn kết bạn bè, thành tích đặc biệt tốt, bằng những điều này em đã có tư cách. Hơn nữa cầm quốc kỳ yêu cầu chiều cao